Chương 12. Hết thảy yêu cầu
“Biệt thì dung dịch kiến thì nan”. Nhớ lúc Tàn Hương rời đi, còn là một Công chúa quen sống trong nhung lụa, xa hoa lãng phí, có thể về lại Khai Phong, nàng không chỉ thân "tàn", mà còn tâm "tàn", Tàn Hương thật là một cái tên xứng với hiện thực.
Tương lai không cho phép Tàn Hương hi vọng nhiều, chân nàng có thể lành hay không, cũng không ai biết, nhưng có thể khẳng định, tâm nàng không chữa được. Tàn Hương tự tay cắt tâm mình thành từng mảnh từng mảnh, toàn bộ đều tặng cho Hoàn Nhan Quyến Hi, không bao giờ lấy lại.
Mấy giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, càng không thể cứu vãn. Tàn Hương bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật khổ, sinh ở thời loạn. nàng rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Cứ phải chịu đựng những đau đớn này một mình.
Nàng tưởng niệm cuộc sống trước kia, tưởng niệm cố quốc, nhưng nàng không thể nói thành lời, mỗi ngày luôn luôn ở cùng Quyến Hi, Tàn Hương chỉ có thể chôn sâu hết thảy trong lòng.
Bộ dạng nàng vốn không phải kiên cường gì, nhưng không kiên cường không sống được.
Tàn Hương nhỏ giọng nghẹn ngào lại đánh thức Hoàn Nhan Quyến Hi, thấy Tàn Hương khóc, Hoàn Nhan Quyến Hi thức dậy ôm nàng, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"
Tàn Hương lắc đầu, không muốn nói nguyên nhân thật sự, chỉ nói: "Ta đánh thức ngươi."
"Vẫn chưa ngủ sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi lau nước mắt còn vương trên gò má Tàn Hương.
Tàn Hương gật gật đầu.
"Ngày mai đã phải chữa vết thương trên chân rồi, ngươi sợ là bình thường, đổi lại ai cũng khó tránh sợ hãi, nhưng trị chân không giống những chuyện khác, nhất định phải nghỉ ngơi tốt, ăn ngon, bồi dưỡng thân thể khỏe mạnh, mới có thể chữa lành nhanh hơn." Hoàn Nhan Quyến Hi kéo chăn bọc Tàn Hương lại thật kín, nhét góc chăn thật tốt.
Tàn Hương hạnh phúc cười, khóe mắt còn vương nước mắt. Nàng tỉ mỉ quan sát động tác của Hoàn Nhan Quyến Hi, ghi nhớ thật kĩ những yêu thương này.
"Quyến Hi ——" Tàn Hương dịu dàng nói.
"Ân?" Hoàn Nhan Quyến Hi nằm xuống, thân mật ôm Tàn Hương.
"Ta muốn đánh đàn." Tàn Hương nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, "Được. Bây giờ ta liền nhờ bọn họ đi mua." Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy mặc quần áo.
"Đừng." Tàn Hương vươn tay nắm góc áo Hoàn Nhan Quyến Hi, nói: "Trời còn chưa sáng mà." Nàng nhìn bầu trời bên ngoài.
"Không liên quan." Hoàn Nhan Quyến Hi ăn mặc đơn giản rồi mở cửa ra ngoài.
Chốc lát, Hoàn Nhan Quyến Hi lại bước vào phòng, cười nói: "Ta vậy mà quên mất đây là phủ Tư Mã, còn tưởng đang ở Khai Phong chứ." Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi bên bàn tròn, rót một chén trà lạnh.
"Đừng uống." Tàn Hương ngăn lại: "Trà cách đêm hại thân thể."
Hoàn Nhan Quyến Hi vừa uống vừa nói: "Xa nhà ra ngoài, nào nhiều quy củ như vậy. Không sao đâu." Rất nhanh, một chén trà thấy đáy.
"Khổ cho ngươi, đều là ta ——" Tàn Hương sâu kín nói.
"Không cho ngươi nói thế nữa." Hoàn Nhan Quyến Hi giả vờ nghiêm túc, tiếp đó lại cười nói: "Sở thích của Tư Mã tiên sinh rất rộng, chắc chắn sẽ có đàn, đợi ngày mai trời vừa sáng, ta liền đi mượn ông ta."
"Việc này có quá đường đột không?" Tàn Hương nói.
"Tư Mã tiên sinh không giống người keo kiệt, nếu ông ta không cho mượn, ta lại bảo thuộc hạ đi Khai Phong mua về." Hoàn Nhan Quyến Hi cố gắng muốn thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Tàn Hương.
Trong lòng Tàn Hương cảm động tựa như sắc chiều mênh mông vô hạn vô biên. Từ trước đến nay, Tàn Hương dù nhiều hay ít đều oán trách Hoàn Nhan Quyến Hi chưa đủ yêu nàng, nhưng cẩn thận nhớ lại, sau khi bị bắt, vị Quận chúa Đại Kim cao ngạo lạnh lùng này đã vì mình làm rất nhiều chuyện.
Tàn Hương lộ ra vẻ mặt đầy hạnh phúc, sau đó nói: "Không nên phiền phức, ta chỉ tùy tiện nói thôi."
"Nhưng ta không tùy tiện nghe. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y, quay về bên giường.
Tàn Hương hơi ngây người, chỉ chốc lát sau lại nói: "Vừa rồi vậy mà ngươi lại quên mình đang phủ Tư Mã, trước giờ ngươi đâu dễ quên đến vậy, có phải là liên tục nhiều ngày bôn ba khổ cực, cơ thể ngươi không chịu nổi?" Tàn Hương nói ra lo lắng của mình.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, cởi giày ngồi bên giường. Tàn Hương dùng hai cánh tay đỡ thân thể gầy yếu nhích vào phía trong giường, để trống chỗ cho Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi mím môi, chỉ nói: "Có lẽ là vậy, bây giờ phải ở lại phủ Tư Mã thêm một thời gian ngắn, qua mấy ngày bồi dưỡng, cơ thể ta rất nhanh sẽ khá hơn."
"Ân." Tàn Hương dịu dàng gật đầu.
Hoàn Nhan Quyến Hi nằm xuống, kéo chăn mỏng che lên bụng. Thật ra đoạn đường cực nhọc này đối với mà nàng nói cũng không tính là gì, nàng cũng không hề cảm thấy mảy may mệt mỏi, nàng là người đã chinh chiến sa trường, tắm qua gió tanh mưa máu còn có thể bị chặng bôn ba nho nhỏ này làm hỏng thân thể sao? Thân thể nàng đều hoàn hảo, nhưng mà tinh thần chịu đựng áp lực rất lớn. Không biết tại sao, năm đó lúc nhà Hoàn Nhan cùng rất nhiều gia tộc tranh cướp đế vị, Hoàn Nhan Quyến Hi đều chưa từng lo lắng như vậy, không giống hiện tại mất hồn mất vía thế này, gần một tháng qua, rất nhiều chuyện thậm chí khiến nàng gần như lo lắng điên cuồng: có thể tìm được Tư Mã Cung Sinh hay không, bệnh của Tàn Hương có trị được hay không!
Mỗi lần từ ngoài trở về, nhìn thấy một mình Tàn Hương lẳng lặng ngồi trên ghế, hay ngồi trên giường, lòng Hoàn Nhan Quyến Hi khó chịu như bị đao cắt, nàng từng thề phải dốc hết sức trị lành vết thương trên chân Tàn Hương, nhưng Quyến Hi càng hiểu rõ, có lúc mệnh trời khó trái. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc vô thức, Hoàn Nhan Quyến Hi đã tiến vào mộng, cảnh trong mơ cũng không hề tốt đẹp, khi nàng cau mày tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
"Đã là giờ gì rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi uể oải, giọng nói có chút khàn khàn kèm theo mấy phần uy nghiêm.
"Giờ Ngọ rồi. . . . . ." Giọng Tàn Hương yếu ớt vang lên bên tai Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên tỉnh táo.
Đây không phải Đại Kim, bên cạnh cũng không phải thị nữ hầu hạ nàng rời giường mặc y phục, mà là Tàn Hương.
Hoàn Nhan Quyến Hi bỗng nhiên ngồi dậy, nhanh chóng mặc xong y phục, tự mình đánh trống lảng nói: "Ta sao lại ngủ trễ như vậy." Tiếp đó, nàng lại hỏi: "Tư Mã tiên sinh có từng phái người đến không?"
Tàn Hương lắc đầu, "Không có."
Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, lưu loát mang chậu nước ra khỏi gian phòng. Nàng dùng thời gian rất ngắn hầu hạ Tàn Hương rửa mặt xong, bản thân lại qua loa rửa một chút, liền ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Tàn Hương gọi Quyến Hi dừng bước.
"Chân của ngươi nhất định phải mau chóng chữa trị, bây giờ ta đi tìm Tư Mã tiên sinh thương lượng." Hoàn Nhan Quyến Hi tức khắc đã sắp bước ra cửa phòng, chân lại treo trên không.
Thương lượng!
Thương lượng cái gì đây? Thương lượng cho Tàn Hương trị chân sao?
Sẽ rất đau ——
Nếu như trị không đến nơi đến chốn, kinh mạch Tàn Hương sẽ rối loạn mà chết ——
Còn muốn trị sao? Còn muốn trị sao?
Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi nhắm mắt lại, khoảnh khắc cuối cùng này, nàng vẫn muốn hỏi lại Tàn Hương lần nữa.
Bỗng nhiên, Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người lại, nhanh chân đi về bên giường, quỳ một chân trên đất nhìn thẳng Tàn Hương, "Hương Nhi, ngươi muốn trị sao?"
Tàn Hương nhìn theo ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi, tâm vốn treo lơ lửng đã tìm được nơi quy tụ, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi tồn tại quyết định kiên quyết, Quyến Hi đã muốn nàng hoàn mỹ, nàng không thể tàn phế.
"Ta muốn trị!" Giọng Tàn Hương dịu dàng trả lời, câu nói kiên định như vậy, nghe có chút mùi vị bi thảm.
"Ngoan, không cần sợ." Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy ngồi lên giường, vươn tay ra ôm chặt thân thể Tàn Hương, lảm nhảm nói: "Có lẽ không đau đến mức như Tư Mã tiên sinh nói đâu, có lẽ không, không phải sợ, không phải sợ. . . . . . Sẽ tốt thôi. . . . . . Sẽ tốt thôi. . . . . ."
Tàn Hương nghiêng mặt nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, lần đầu nàng nhìn thấy trên mặt Quyến Hi xuất hiện biểu cảm này —— lo lắng, u buồn, hi vọng. . . . . . Vô số cảm tình rắc rối phức tạp toàn bộ đan xen trên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, Tàn Hương cảm thấy một sự ấm áp vô cùng mềm mại, ngọt ngào.
"Đây là yêu sao?" Giọng nói Tàn Hương cực kỳ cực kỳ nhỏ, nhỏ đến chính mình cũng không nghe thấy, dường như chỉ mấp máy môi. Thế nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn nghe được ——
Tay Hoàn Nhan Quyến Hi đang ôm Tàn Hương bất chợt khựng lại, sắc mặt bỗng trầm xuống. Đầu óc nàng xoay tròn như bay, có phải ở thời khắc then chốt này nên cho Tàn Hương đáp án chắc chắn một chút, cho nàng một chút cam kết, nhưng cuối cùng Hoàn Nhan Quyến Hi không hề mở miệng.
Tâm Tàn Hương lại đau hơn, vô cùng đau!
Nàng cho rằng qua tối hôm qua, qua đêm mà Hoàn Nhan Quyến Hi từng chính miệng nói quan tâm nàng, giữa các nàng sẽ có thay đổi long trời lở đất, thế nhưng ——
Quan tâm là một ý nghĩa, yêu lại là một ý nghĩa khác!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét