Chương 15. Ánh châm bạc lạnh lẽo
"Được rồi. . . . . ." Tư Mã Cung Sinh buông tay, vừa thu lại ngân châm còn thừa vừa nói: "Phải một canh giờ mới có thể rút châm ra, giữ nguyên tư thế ngồi không thể chuyển động, nhờ Triệu tiểu thư trông chừng nàng."
Hoàn Nhan Quyến Hi nặng nề đáp: "Tư Mã tiên sinh vất vả rồi, ta sẽ trông chừng nàng, xin Tư Mã tiên sinh yên tâm nghỉ ngơi."
Tư Mã Cung Sinh cười cười, cầm khăn mặt người hầu đưa lau mồ hôi trên trán. "Hôm nay xem như đã qua. . . . . . Cách thành công đã tiến thêm một bước nhỏ. Nhẫn nại đi, mới có ngày mây tan trăng sáng."
Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu, không nói gì, nước mắt trên mặt Tàn Hương chỉ tăng không giảm làm nàng tan nát cõi lòng.
Tư Mã Cung Sinh đi rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi duỗi tay lau nước mắt trên mặt Tàn Hương, nói: "Còn đau sao?"
Tàn Hương khóc thút thít, cơ thể thẳng tắp không dám động, đôi mắt lanh lợi đỏ hoe, "Đau quá đau quá, Quyến Hi ——"
Hoàn Nhan Quyến Hi kiên cường nói: "Cố chịu thêm chút nữa là xong rồi, ngoan." Hoàn Nhan Quyến Hi ôm cánh tay Tàn Hương, nhưng không thể ôm nàng vào lòng, sợ Tàn Hương nhúc nhích, ngân châm đầy người sẽ tổn thương nàng.
Sao lại như vậy? Ngày đầu tiên đã đau thế này, sau này phải làm sao? Phải làm sao? Phải làm sao? Hoàn Nhan Quyến Hi từ đáy lòng không ngừng tự hỏi, đồng thời cũng suy xét sự lựa chọn của nàng có phải sai rồi không, nàng không nên quá mức ngây thơ cứ thế tin tưởng Tàn Hương không hề yếu đuối. . . . . .
Tư Mã tiên sinh chỉ nói trị đến cuối cùng sẽ đau thấu tâm can, còn giai đoạn chữa trị trước chỉ hơi đau. . . . . . Hoàn Nhan Quyến Hi khổ sở nhắm mắt không biết làm sao, đau đớn vừa rồi trong miệng Tư Mã tiên sinh chỉ là hơi đau, vậy đau đến cực hạn sẽ là bộ dạng gì, Hoàn Nhan Quyến Hi không dám tưởng tượng.
"Quyến Hi ——" trong phòng yên lặng rất lâu, Tàn Hương nhẹ giọng nói.
"Sao rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi dằn lòng không được nắm tay Tàn Hương.
"Dường như. . . . . . Đỡ hơn rồi." Tàn Hương nói.
"Thật sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi vui mừng khôn xiết, "Thời gian không chênh lệch lắm, ta lệnh người đi gọi Tư Mã tiên sinh đến."
Không đợi Hoàn Nhan Quyến Hi gọi người, Tư Mã Cung Sinh đã đúng giờ xuất hiện.
Ông nhanh chóng rút sạch ngân châm, sau đó nghiêm túc nói vài việc: "Từ hôm nay trở đi, trị liệu đã bắt đầu. Ta theo nghề y lâu năm, nhiều năm qua có một thói quen, trừ khi ta không động tay, nhưng hễ đã đáp ứng người ta, ta sẽ có trách nhiệm trị đến cùng." Tư Mã Cung Sinh ngồi trên ghế, chậm rãi nói: "Các ngươi không được đến nói với ta việc kết thúc trị liệu, ta sẽ không đồng ý, bởi vì hậu quả các ngươi rất rõ ràng, ta không nói thêm nữa. Những vấn đề khác Triệu tiểu thư cứ đến hỏi ta, có xảy ra tình huống đặc biệt gì, ví như Tàn Hương tiểu thư đột nhiên cảm thấy khó chịu chỗ nào, dù muộn ra sao, chỉ cần Triệu tiểu thư phái người gọi ta, ta chắc chắn lập tức chạy đến. Mọi người có duyên mới có thể gặp gỡ, không nên khách sáo. Thậm chí phương diện ăn ở, có yêu cầu cứ tha hồ đưa ra, phủ Tư Mã chính là nhà của các ngươi."
"Ta đối với học thức của Tàn Hương tiểu thư rất tán thưởng, hi vọng có một ngày có thể thông qua tay của ta, chữa lành cho nữ hài thông minh nhanh trí, "bước" ra phủ Tư Mã." Tư Mã Cung Sinh nhấn mạnh chữ "bước", đồng thời cũng tiếp sức cho Tàn Hương, bây giờ nàng cực kỳ cần khích lệ.
Giờ ngọ ngày thứ hai, trong tây phòng ——
Hoàn Nhan Quyến Hi đã đợi ở đây từ rất lâu, lúc ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, Tư Mã Cung Sinh đã xuất hiện.
"Tư Mã tiên sinh!" Hoàn Nhan Quyến Hi cấp bách nói, "Ta quyết định rồi, muốn người trị thương cho Tàn Hương."
Tư Mã Cung Sinh gật gù: "Đây là quyết định của một mình ngươi, vậy Tàn Hương?"
Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Tương lai không thể đoán trước, là thành công hay thất bại, đều phải có dũng khí chấp nhận kết quả. Ta sợ mất Tàn Hương, nhưng ta càng sợ nàng mất đi cơ hội chữa trị này, rồi vĩnh viễn dựa vào sự chăm sóc của người khác mà sinh tồn. Ta hoàn toàn có điều kiện để nàng sống thật tốt, cho dù sau này thậm chí không thể bước đi nữa, ta cũng có khả năng bảo đảm nàng có thể trải qua cuộc sống tốt nhất trên đời. Nhưng vậy không đủ! Nếu như nguyên nhân vì từ bỏ chữa trị, mà khiến nàng sau cùng không thể bước đi, chẳng những nàng không cam tâm, ta cũng sẽ đau lòng cả đời, hơn nữa sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho bản thân. Ta không thể từ bỏ cơ hội không dễ có được này, ta nhất định đưa tay bắt lấy."
Hoàn Nhan Quyến Hi kích động nói: "Quyết định này là ta tự đưa ra, hôm qua thời gian dư dả, nhưng ta không tìm Tàn Hương thương lượng. Nguyên nhân trong đó Tư Mã tiên sinh nên hiểu rõ."
Tư Mã Cung Sinh gật đầu, nói: "Xem ra Triệu tiểu thư nghĩ thông rồi."
"Có thể nói như thế." Hoàn Nhan Quyến Hi hít sâu một hơi, "Không có Tư Mã tiên sinh chỉ bảo, có lẽ ta vẫn còn cuồng loạn, tuyệt vọng trong sinh ly tử biệt, nhưng qua mấy lời Tư Mã tiên sinh nói hôm qua, để ta giữ vững niềm tin. Ta chắc chắn sẽ làm Tàn Hương kiên trì đến cùng, chữa lành vết thương. Giống như tiên sinh từng nói, có một cổ sức mạnh trong tay ta, nó giống hệt một mồi lửa, ta muốn để nó nhen nhóm, cháy lan cả thảo nguyên. . . . . ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét