Trang

18/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 14

     Chương 14. Ngọn đèn bất diệt

    

    "Quận chúa ——" Đại hán ngoài cửa hô to.    

    "Nói. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi uể oải nói.

    "Người nên dùng cơm rồi, buổi trưa đã không ăn. . . . . ." Đại hán còn chưa nói hết, Hoàn Nhan Quyến Hi liền ngắt lời hắn: "Lui xuống đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi." Bây giờ nàng không muốn ăn gì, cũng không muốn có người quấy rối, nàng cần yên tĩnh.

    "Nhưng mà quận chúa ——" Đại hán nói: "Thân thể của người. . . . . ."

    Hoàn Nhan Quyến Hi mở cửa phòng, sau đó lộ ra ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn sáng ngời, "Ta không sao, Tàn Hương đã ăn chưa?"

    Đại hán do dự nói: "Nàng ấy cũng chưa ăn gì."

    "Sao chứ? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy?" Mặt Hoàn Nhan Quyến Hi nháy mắt trầm xuống, giọng nói hơi giận.

    "Bọn thuộc hạ đã nhiều lần đưa cơm qua, nhưng Tàn Hương tiểu thư nói. . . . . ." Đại hán dừng một chút nói: "Nàng nói gặp quận chúa rồi mới chịu ăn."

    Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, nha đầu này có lúc rất bướng bỉnh. "Ngươi lại đưa cơm qua, nhất định phải nhìn nàng ăn, rồi báo lại cho ta, hiểu chưa?"

    "Dạ." Đại hán nói: "Nhưng thuộc hạ sợ không có bản lĩnh đó, có thể thuyết phục Tàn Hương tiểu thư."

    "Hôm nay ta không muốn gặp bất kì ai, đặc biệt không muốn nhìn thấy chính là Tàn Hương. . . . . ." Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn mặt trăng non xa xa, "Nếu nàng không chịu ăn, ta lại về."

    "Dạ." Đại hán bưng mâm thức ăn lui xuống.

    

    Chốc lát, dáng người cường tráng của đại hán lại từ bóng tối đi ra, ánh nến ảm đạm trong phòng xuyên qua giấy dán cửa trắng như tuyết, chiếu bóng dáng đại hán lên mặt đất, kéo dài ——

    "Sao rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi chắp tay sau lưng trầm giọng nói.

    "Thuộc hạ vô năng." Đại hán cúi đầu nhận lỗi.

    Không hề nhiều lời, Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người bước nhanh về chính phòng.


    Chậm rãi mở cửa, ánh vào trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi là gò má gầy gò u buồn của Tàn Hương, vừa nghe có người bước vào, ánh mắt Tàn Hương nhất thời sáng rỡ. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa, tiếp đó dịu dàng gọi: "Quyến Hi."

    "Sao ngươi không ăn cơm? Không vừa miệng? Hay là có chỗ không thoải mái?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chân bước vào, tiến về phía giường, vừa đi vừa nói: "Không thoải mái phải nói, chúng ta không phải ở chỗ nào khác, mà đang ở phủ Tư Mã. Thần y gần bên còn có thể để bản thân bị bệnh sao?"

    "Ta không phải không thoải mái, chẳng qua không nhìn thấy ngươi sẽ không an tâm." Tàn Hương đỏ mặt nói.

    Gương mặt lo lắng của Hoàn Nhan Quyến Hi hiện ra nụ cười nhợt nhạt, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve mái tóc đen óng như tơ lụa của Tàn Hương, nhẹ giọng nói: "Chỉ có ngươi có thể khiến ta không an tâm, ta vĩnh viễn đều sẽ khỏe mạnh. . . . . ."

    "Quyến Hi." Tàn Hương cầm tay Hoàn Nhan Quyến Hi lại, nắm trong tay mình. "Ngươi ăn cơm chưa?"

    Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Ta đã ăn từ lâu rồi, nhanh, ngoan ngoãn ăn hết cháo đi." Hoàn Nhan Quyến Hi bưng chén cháo đang bốc lên từng tầng hơi nóng.

    Đôi mi xinh đẹp của Tàn Hương hơi nhíu lại, nhìn vào tô sứ thanh hoa nói: "Nhiều quá, ta ăn không nổi."

    "Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nào." Hoàn Nhan Quyến Hi dùng thìa khuấy cháo để nó mau nguội hơn. Cũng không phải lần đầu nàng đút Tàn Hương ăn cơm, nhưng mà Quyến Hi phát hiện, gần đây Tàn Hương ăn càng ngày càng ít.

    Nuốt xuống một ngụm cháo, Tàn Hương nói: "Ta còn tưởng hôm nay Tư Mã tiên sinh sẽ đến trị bệnh cho ta. . . . . . Nhưng đợi cả ngày cũng không thấy ông ấy đến, ông ấy không đến cũng không quan trọng, mà ngươi cũng mất tích."

    "Sợ ta bỏ lại một mình ngươi ở đây?" Hoàn Nhan Quyến Hi cẩn thận khuấy cháo.

    "Không sợ." Tàn Hương nở nụ cười đáng yêu, chỉ cần ở cạnh Quyến Hi, nàng đã có thể cảm thấy ấm áp tận đáy lòng, cả trái tim đều yên bình vui vẻ, một cái nhíu mày, một nụ cười đều ngập tràn hạnh phúc.

    "Sao không sợ?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng hỏi, sau đó đút một ít cháo vào giữa môi Tàn Hương.

    "Tìm cả thế giới này cũng không thể tìm được người có trách nhiệm như ngươi, cũng không tìm được người tốt hơn ngươi. Muôn sông nghìn núi đều đã đi qua, ngươi bây giờ có thể bỏ đi sao? Ta không tin." Tàn Hương cười, để lộ hàm răng trắng sáng chỉnh tề.

    Mỗi lúc thế này, vào thời khắc Tàn Hương cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng sẽ cảm giác được hạnh phúc to lớn rót đầy nội tâm. Ánh mắt các nàng có lúc sẽ chăm chú nhìn nhau, lúc gần như xa, dù là ánh mắt nào đan vào nhau, đều sẽ làm lòng các nàng va chặt vào nhau.

    Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ nhàn nhạt cười, không nói.


    Trị liệu cuối cùng cũng bắt đầu.

    Lúc ngân châm đầu tiên của Tư Mã Cung Sinh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đâm vào mắt cá chân trắng nõn của Tàn Hương, nàng đang trốn trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi.

    "Ân ——" Tàn Hương theo phản xạ nhẹ giọng kêu, sau đó vùi mặt vào lồng ngực Hoàn Nhan Quyến Hi, không nhìn ngân châm thật dài đang cắm trên chân nàng.

    Một cây lại một cây, mấy chục cây ngân châm theo thứ tự dồn dập cắm vào, cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy sợi tơ đỏ quấn trên đuôi châm xếp ngay ngắn như hàng bia mộ.

    "Đau sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi khẩn trương cúi đầu hỏi, lòng bàn tay đều thấm ra mồ hôi lạnh.

    Tàn Hương lắc đầu, "Không có chút cảm giác nào, một chút xíu cũng không có. . . . . ."

    Tư Mã Cung Sinh tiếp tục châm kim, nhìn không chớp mắt, giống như không hề nghe thấy Tàn Hương  Quyến Hi nói chuyện. Phút chốc, toàn bộ kim trên chân đều châm xong, Tư Mã Cung Sinh đứng thẳng lưng, lớn tiếng nói: "Kim châm vừa rồi sở dĩ không thể mang theo đau đớn, là bởi chân ngươi đã hoàn toàn mất cảm giác, kinh mạch đứt hết, khí huyết không thông, tình trạng không chút cảm giác này kéo dài gần nửa tháng, tùy lúc mà đến. . . . . ." Tư Mã Cung Sinh lấy ra một hộp kim châm mới tinh, nói tiếp: "Đau đớn sẽ tăng theo thời gian. Bây giờ, ta phải châm một ít kim lên đầu ngươi, đừng sợ, sẽ không quá đau."

    ầu?" Đôi mắt Tàn Hương đột nhiên mở to, nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi bất an: "Sẽ không đau sao?"

    "Hơi hơi đau thôi." Dứt lời, một bàn tay to lớn của Tư Mã Cung Sinh từ phía trên cố định lại đầu Tàn Hương, một tay khác nhanh chóng nhặt một cây châm, bất chợt cắm vào.

    Hơi thở của Tàn Hương chợt ngừng lại, ngay sau đó nước mắt tí tách rơi, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lã chã lăn xuống, chiếc chăn che trước ngực nàng chỉ một hồi liền ướt cả mảnh.

    Lòng Hoàn Nhan Quyến Hi đã đau sắp chết, đến cả đôi mắt cũng đỏ lên ——

    Đừng thấy Tư Mã Cung Sinh đã hơn năm mươi tuổi, nhưng toàn thân tỏa ra sức mạnh rất lớn, tay ông lại như cái kềm giữ đầu Tàn Hương cố định hết mức, một tay khác lấy từng kim châm vào chuẩn xác, vừa nhanh lại vừa kiên quyết. Ông bất chấp nước mắt Tàn Hương đang rơi nhanh, chỉ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của mình.

    Tàn Hương đã khóc không thành tiếng, gò má ướt đẫm như vừa bị nước mưa xối qua.

    Hoàn Nhan Quyến Hi cắn răng chđợi, chờ đợi sự giày vò như địa ngục này kết thúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7