Trang

18/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 17

Chương 17. Ngươi nói đi


Tàn Hương vui vẻ mỉm cười, đáng yêu nói: "Ta biết rồi. . . . . ."

"Còn chưa nói nguyện vọng của ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc nhở.

"Ta mong muốn. . . . . . Nhận được thật nhiều tiền. . . . . ." Tàn Hương chớp chớp đôi mắt đẹp.

"Không thể nào, đây không phải là nguyện vọng của ngươi." Hai tay Hoàn Nhan Quyến Hi vòng quanh Tàn Hương, tay đặt trên bụng nàng vuốt ve qua lại.

Tàn Hương nũng nịu một tiếng, không quên nói: "Tại sao?"

Hoàn Nhan Quyến Hi vừa cảm nhận da thịt nõn nà mang đến cho nàng cảm giác tốt đẹp, vừa đáp: "Đã qua mười bảy năm, cuộc sống của ngươi chỉ có phú quý, còn có thể nói là xa hoa. Trong đầu ngươi chưa từng có khái niệm về tiền, một đồng tiền so với mười vạn bạc trắng, với ngươi đều đồng giá, bởi vì chúng không có chút giá trị gì với ngươi. Tất cả mọi thứ trên đời, chỉ cần ngươi muốn liền có được, tiền là thứ ngươi không cần nhất."

Cả người Tàn Hương đều dựa vào lồng ngực Hoàn Nhan Quyến Hi, đằng sau vị quận chúa này không chỉ hiểu nàng qua loa bình thường, cảm giác tâm linh tương thông này, Tàn Hương sẽ ghi nhớ cả đời.

"Ta rất mừng ngươi sinh trưởng ở nhà Đế Vương." Hoàn Nhan Quyến Hi nói tiếp: "Bởi vì như vậy ngươi sẽ không bị đồng tiền tiêm nhiễm, xinh đẹp thuần khiết như ngươi giả như mỗi ngày nhất định phải cùng những thứ thế tục dính đầy hơi tiền đó dây dưa, sẽ giống như thần linh bị khinh nhờn, khiến người ta khó mà chấp nhận."

Tàn Hương nở nụ cười nhàn nhạt, xoay người đối diện với Hoàn Nhan Quyến Hi. Bởi Tàn Hương xoay người, tay Hoàn Nhan Quyến Hi đang đặt trên bụng Tàn Hương chuyển sang phủ lên bờ mông cong cong đầy đặn của nàng.

"Quyến Hi ——" Giọng Tàn Hương nghe thật trêu hồn người.

"Ân?" Cằm Hoàn Nhan Quyến Hi chống lên trán Tàn Hương.

"Ta muốn nói, từ sau khi ta biết ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ có một nguyện vọng —— ngươi biết là gì không?" Ánh mắt Tàn Hương sáng lên, hốc mắt đỏ đỏ có thể lờ mờ thấy được dấu vết đã khóc.

"Ngươi nói ta biết." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

"Nhưng  ngươi biết! Ngươi vẫn luôn vẫn luôn biết. . . . . ." Tàn Hương giống như đang lên án.

"Nói ta biết." Giữa Hoàn Nhan Quyến Hi với Tàn Hương không chút khe hở, quấn chặt một chỗ.

Tàn Hương lắc đầu, "Ta không nói. Nói rồi có tác dụng gì đâu? Ông trời sẽ không thực hiện nguyện vọng của ta, ta chỉ suy nghĩ viễn vông. . . . . ."

"Nói đi, ta đáp ứng ngươi. . . . . . Thực hiện nguyện vọng của ngươi. Dù cho hái sao cũng được, xuống núi lửa cũng được, ta đều sẽ dốc hết sức để làm." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

"Thật sao?" Gương mặt Tàn Hương đang vùi trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi ngẩng lên.

Hoàn Nhan Quyến Hi cười gật gật đầu: "Thật. Thế nhưng. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói: "Ta thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, đồng thời, ngươi cũng phải thỏa mãn một nguyện vọng của ta."

Nét mặt vui mừng của Tàn Hương nhất thời tan biến không thấy tăm hơi. "Ta lấy gì thỏa mãn ngươi đây? Ta không làm được gì hết."

"Nguyện vọng này của ta ngươi có thể làm được, hơn nữa chỉ có ngươi có thể làm được." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

Tàn Hương cười khẽ, "Nếu như thật sự là vậy, ta cũng sẽ giống như ngươi nói, dốc hết khả năng thực hiện nguyện vọng của ngươi."

"Tốt." Hoàn Nhan Quyến Hi cưng chiều hôn hôn gò má Tàn Hương, nói: "Bây giờ trả lời câu hỏi của ta, trả lời nghiêm túc, nguyện vọng của ngươi là gì?"

Tàn Hương không nói, cắn răng trầm mặc thật lâu.

Hoàn Nhan Quyến Hi không thúc giục nàng, cùng nàng im lặng dưới ngọn đèn dần tàn.

Rất lâu sau đó, Tàn Hương gắng sức nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Nguyện vọng cả đời ta, chính là vĩnh viễn ở cùng ngươi. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi sớm đã biết đáp án, nghe xong vẫn kìm lòng đặng ôm Tàn Hương chặt hơn, dường như muốn dung nhập nàng vào thân thể mình. Nàng ích kỷ như vậy khiến người yêu nàng sâu nặng chịu quá nhiều khổ sở.

Tàn Hương không chắc chắn hỏi: "Ngươi sẽ giúp ta thực hiện nó sao?"

"Sẽ!" Hoàn Nhan Quyến Hi trả lời chắc như đinh đóng cột.

Nước mắt Tàn Hương chợt rơi xuống, chảy mãi không ngừng.

Hoàn Nhan Quyến Hi vuốt ve tấm lưng mềm mại thon gầy của Tàn Hương, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nữa. . . . . . Khóc hư mắt ta lại phải đau lòng."

"Quyến Hi, ngươi đối với ta. . . . . . Quá tốt, ta quả thực không thể tin được việc ta kỳ vọng sẽ trở thành sự thật, ta vẫn cho là vĩnh viễn sẽ không có được ngươi, ngươi đối với ta mà nói chính là giấc mộng vừa trầm mê lại xa hoa, ngủ mơ dù sao vẫn phải tỉnh, ngươi cuối cùng vẫn phải bỏ đi." Tàn Hương mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Nhưng ngươi vừa nói sẽ ở cạnh ta cả đời, là thật sao? Là thật sao?"

"Đúng đó. Ta chưa bao giờ gạt ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi vừa lau nước mắt Tàn Hương đang rơi, vừa nghiêm túc nói.

"Quyến Hi ——" Lần đầu tiên Tàn Hương bất chấp rụt rè tiến lên hôn môi Hoàn Nhan Quyến Hi, tầng tầng lớp lớp nhiệt khí đánh đổ hai người, bên bờ lí trí cùng dục vọng, Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ mặc cho Tàn Hương vụng về hôn mình mà không hề có bất kỳ hành động gì. "Quyến Hi, ta yêu ngươi, yêu thật khổ thật khổ, ngươi từ chối khiến ta đau muốn chết, đau đến xương tủy, động lực giúp ta có thể sống tiếp chính là vẫn còn ở cạnh ngươi, nếu như một ngày nào đó ngươi chán ghét ta rồi, đuổi ta đi, đem ta cho người nào đó. . . . . ." Giọng Tàn Hương phát ra từ kẽ môi, dường như chưa hề truyền vào không gian, đã trực tiếp bị môi Hoàn Nhan Quyến Hi ăn hết.

"Sẽ như thế nào?" Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người, ép Tàn Hương dưới thân.

"Vậy ta tự nguyện đến một thế giới khác, mỗi ngày ngắm nhìn ngươi, đi theo ngươi." Tàn Hương nhắm mắt, nước mắt dọc theo khóe mắt lướt xuống. Nàng nói lời thấp kém như vậy, giống như thân thế thấp kém của nàng.

Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, nhất thời không biết nói gì. Tình cảm của Tàn Hương đối với nàng, nàng đã sớm hiểu rất rõ, Tàn Hương yêu mình sâu đậm không cần nghi ngờ. Nhưng còn Quyến Hi?

"Nguyện vọng của ngươi ta đồng ý giúp ngươi thực hiện, bây giờ đến phiên ngươi thực hiện nguyện vọng của ta." Hoàn Nhan Quyến Hi chống tay ngồi dậy, nàng kéo chăn còn dư trên người, che lên thân thể bán lõa e thẹn của Tàn Hương, nhét chặt góc chăn, sợ nàng nhiễm lạnh.

"Ngươi nói đi." Đôi mắt xinh đẹp của Tàn Hương như ngôi sao sáng nhất, lại giống như bầu trời được cơn mưa lớn tẩy rửa, thông minh trong sáng, ngây thơ đơn thuần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7