Chương 18. Nữ nhân thông minh nhất.
"Muốn nói nguyện vọng của ta, cũng phải nói đến từ rất lâu. Lúc ta còn rất nhỏ, phía Bắc Trường Thành rất nhiều tộc người, nhà Hoàn Nhan vẫn còn chưa phải là gia tộc quá hùng mạnh, trên thảo nguyên mênh mông lạnh giá đó, lúc nào cũng chớp nhoáng đao quang kiếm ảnh (cảnh tàn sát khốc liệt), gió tanh mưa máu, ta cùng các ca ca của ta đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Mỗi ngày thức dậy rất sớm để tập võ. . . . . ." Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn về phía trước, bên môi mang theo ý cười, dường như nhớ lại những chuyện rất hạnh phúc. "Tập võ cũng không phải là chuyện một hai canh giờ, mà thường phải mất cả buổi sáng, có lúc phải mất cả ngày. Khi đó ta còn nhỏ, thường luôn mệt phát khóc, phụ thân sẽ răn dạy ta nghiêm khắc. Thật ra người vẫn luôn cực kỳ cưng chiều ta, nhưng vì để ta mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ bản thân, chỉ được nghiêm khắc huấn luyện ta. Ta cảm thấy bản thân mình lúc ấy giống hệt nam hài, ngày qua ngày trở nên kiên cường." Hoàn Nhan Quyến Hi tựa lưng vào tường, nói: "Lúc đó, ta thường nói với mẫu thân, nếu có một ngày khỏi phải tập võ là tốt rồi, ta có thể cưỡi ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn, ngựa mệt rồi, ta liền cho nó uống nước, lẳng lặng nằm bên bờ sông, nhìn bầu trời cao vời, ngửi mùi đất thơm ngát."
Hoàn Nhan Quyến Hi vui vẻ cười nói: "Không tập võ chính là nguyện vọng lớn nhất lúc đó của ta."
Tàn Hương yên lặng lắng nghe, không biết vì sao, nàng rất thích nghe Hoàn Nhan Quyến Hi kể chuyện bản thân thời thơ ấu. . . . . . Không chỉ thời thơ ấu, bất kì thời khắc nào của Hoàn Nhan Quyến Hi, Tàn Hương đều muốn biết, đều muốn nghe.
"Đợi lúc lớn hơn chút, lúc hiểu rõ đạo lý nhân nghĩa, cũng hiểu rõ sứ mệnh gánh vác gia tộc của bản thân, nguyện vọng của ta chính là hi vọng gia tộc Hoàn Nhan có thể thuận lợi trở thành thủ lĩnh dân tộc phía Bắc Trường Thành. Điều đó cũng không có nghĩa là tranh giành háo thắng, bởi vì chỉ có giải quyết được nội loạn không ngừng, bách tính mới có thể sống yên ổn. Cho nên một thời gian rất dài, thống nhất dân tộc chính là nguyện vọng lớn nhất của ta. . . . . ."
Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi trầm mắt, nói: "Sau này. . . . . . Nguyện vọng của ta. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, không biết mở lời thế nào, nam nhân đã rất lâu không nghĩ đến lại bất chợt hiện ra trong đầu nàng. Nàng làm sao có thể quên hắn được đây? Hoàn Nhan Quyến Hi không thể quên được, hắn từng tồn tại chân thật như vậy trong ký ức của nàng, khiến nàng vạn kiếp bất phục, khiến nàng vạn tiễn toàn tâm.
(Vạn kiếp bất phục: bắt nguồn từ một câu kinh Phật: Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục. Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.
Vạn tiễn toàn tâm: lòng găm vạn mũi tên)
Rất lâu, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không nói gì, nàng chìm đắm trong trí nhớ, không cách nào mở lời.
"Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương ôm lấy cánh tay Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Ngươi muốn nghe sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi thật hận không thể xóa bỏ hết đoạn ký ức này trong đầu, vĩnh viễn không nhớ lại.
Tàn Hương gật gật đầu, nàng biết rõ liên quan đến ai, nhưng vẫn nói: "Ta nghe. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi ảm đạm cười, nói: "Thật ra cũng không có gì đáng nói, ngươi hiểu rất rõ chuyện giữa ta và Bố Uy. Đúng, hắn từng là nguyện vọng của ta, ba năm đó, nguyện vọng mỗi ngày mỗi đêm của ta chính là cùng hắn ở bên nhau, hắn có thể cưới ta."
Tàn Hương lặng lẽ cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục nói: "Nhưng giấc mộng này cuối cùng đã vỡ tan, ta đã sớm đã tỉnh lại, lại còn nhìn rõ sự thật, ta và Bố Uy không thể ở cạnh nhau, hắn vĩnh viễn không thể yêu ta. Chúng ta đi chữa bệnh gần một tháng qua, đều hết sức lảng tránh nhắc đến Bố Uy." Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười nói: "Bởi vì hắn là vết thương của ta, mà hắn điên cuồng yêu ngươi càng làm ta đau xót, cho nên chúng ta chỉ có thể chọn không nhắc đến hắn, trong lòng mới có thể bình ổn, yên tĩnh."
"Quyến Hi, ta. . . . . ." Tàn Hương ngồi dậy, chăn mền theo động tác bất ngờ của nàng lướt xuống bụng, để lộ đôi tay mảnh mai trắng nõn cùng bộ ngực yêu kiều như ẩn như hiện sau cái yếm.
"Kích động cái gì?" Quyến Hi cười ôm lấy Tàn Hương, nhặt chăn mền đắp lại cho nàng. "Đây đều là chuyện đã qua, ta chỉ thuận miệng nói chút thôi."
"Ngươi oán giận ta sao?" Tàn Hương vùi trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi dịu dàng nói.
"Ngươi nói xem?" Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Thật ra từ lâu ta đã hiểu rõ, chuyện trở nên ầm ĩ như thế này, không phải lỗi của riêng ai. Có thể là ta quá cố chấp, háo thắng, một mực muốn có được thứ không phải của mình, cho nên rất lâu sau khi thất bại thảm hại cũng không cách nào buông tay. Ta thừa nhận ta luôn trách Bố Uy, nhưng ta chưa từng trách ngươi. Ngươi là bảo bối trời cao ban tặng cho ta, bắt đầu từ bây giờ hạ quyết tâm phải yêu thương ngươi thật nhiều."
"Quyến Hi!" Lửa tình trong lòng Tàn Hương bùng cháy mãnh liệt, lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói khiến cả trái tim nàng đều run rẩy, gần như thắt lại. "Ta đang nằm mơ phải không. . . . . ." Tàn Hương duỗi tay nắn nắn khuôn mặt của mình, vừa khóc vừa cười nói: "Ngươi sao có thể nói với ta những lời này chứ? Đây là mơ sao?"
Hoàn Nhan Quyến Hi nắm chặt tay Tàn Hương, cúi đầu hôn hôn cổ nàng trả lời: "Bố Uy giống như là nguyện vọng rất lâu trước kia của ta. . . . . . Còn giờ đây ta có một nguyện vọng rất chân thành, rất thiết thực, cố gắng hết sức muốn thực hiện. . . . . ."
Tàn Hương khẽ ngẩng đầu, Hoàn Nhan Quyến Hi nhân cơ hội hôn sâu hơn, môi nàng chạm khẽ lên chiếc cổ thon dài mềm mại của Tàn Hương, hài lòng lưu lại từng loạt ký hiệu yêu thương.
"Có liên quan tới ta?" Tàn Hương hỏi.
"Ân." Hoàn Nhan Quyến Hi thành thật đáp, nhưng không nói ra nội dung cụ thể.
"Đừng để ta đoán nữa, ngươi nói ta biết. . . . . ." Tàn Hương không quan tâm đêm khuya lạnh giá, duỗi cánh tay thon dài ôm lấy cổ Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Được." Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Ngoan ngoãn nghe cho kỹ, ngươi phải cùng ta thực hiện nguyện vọng của ta, không thể nuốt lời."
Tàn Hương gật gật đầu, "Ta hứa."
"Ta hi vọng —— ngươi có thể chiến thắng ma bệnh, trị lành bệnh, cả người khỏe mạnh, lại u sầu và vui vẻ như trước đây." Hoàn Nhan Quyến Hi bình thản nói, giống như đang kể lại chuyện cũ.
Tàn Hương nhắm mắt, cảm thấy bản thân giống như đang ở giữa vùng biển hoa mênh mông, nàng được vô số mẫu đơn cùng hoa hồng bao quanh, giữa không khí ngập tràn hạnh phúc ——
"Ngươi chính là nguyện vọng của ta, bệnh của ngươi chính là mối bận tâm lớn nhất của ta, nếu như ta có một nửa giang sơn, đánh mất giang sơn có thể đổi lấy ngươi khỏe mạnh, ta bằng lòng làm cuộc trao đổi này, bất kể người khác nhận thấy ta làm như vậy là ngu ngốc thế nào. . . . . . Ngươi đã hiểu lòng ta chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi lại lần nữa hôn môi Tàn Hương.
Tàn Hương đặc biệt không khóc, nàng muốn giữ tỉnh táo, nhớ thật kỹ những lời mật ngọt làm nàng có thể nhất thời chết đi. Đêm nay Hoàn Nhan Quyến Hi thật khác thường, giống như bị dính ma pháp, chỉ đêm nay mới nói lời yêu thương. Tàn Hương sợ sáng sớm ngày mai sau khi mặt trời mọc, ma pháp dần biến mất, Quyến Hi của nàng lại biến trở về nguyên trạng, không yêu nàng nữa.
"Ngươi muốn ta làm thế nào. . . . . ." Tàn Hương nhẹ giọng nói.
"Ngươi là nữ nhân thông minh nhất ta từng gặp, ngươi không thể nào không biết. . . . . . Làm sao giúp ta thực hiện nguyện vọng này." Hoàn Nhan Quyến Hi cố ý nhỏ giọng, nghe vào hơi khàn khàn lại càng thêm thích thú.
Tàn Hương mím môi, nũng nịu nói: "Ta hiểu rồi. Ngươi bằng lòng dùng nửa giang sơn để đổi ta, vậy ta nguyện dùng tính mạng của ta để đổi ngươi. Chỉ cần ngươi vui vẻ, chuyện gì ta cũng có thể làm, đau đớn hơn, khổ sở hơn, ta cũng chịu đựng được, bởi vì ngươi vẫn còn ở cạnh ta. . . . . ." Tàn Hương nhắm mắt, giọt lệ vẫn không nhịn được trượt xuống.
"Có lúc tình yêu không công bằng, ví như ta vì người kia giao ra toàn bộ yêu thương, lại không đổi về bất kì tình cảm gì. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi bất đắc dĩ cười cười, nói: "Không chỉ không đổi được tình yêu, ngược lại đổi về oán hận liên miên không dứt." Hoàn Nhan Quyến Hi nói tiếp: "Nhưng trời cao đối với ta rất tốt, rất thiên vị ta, lẽ nào bởi vì ta tên Quyến Hi sao? (thiên vị: quyến cố) Sau khi ta kết thúc một đoạn tình cảm không có triển vọng, giao ngươi cho ta. Ta chỉ dùng một chút cảm tình, đã đổi được vô hạn yêu thương của ngươi, tình yêu này vĩnh cửu lâu dài. . . . . ."
Tàn Hương nói: "Ta thật không biết dùng ngôn ngữ gì để miêu tả tâm tình hiện giờ. . . . . ." Nàng kích động ngồi xổm trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, mặc cho chiếc chăn trượt xuống giường. Cái yếm màu tím đã biến dạng, dây lưng thắt phía sau sớm đã nới lỏng, nhưng Tàn Hương không quan tâm những thứ đó, nàng nói: "Ta thật muốn chết ngay bây giờ —— như vậy dù cho lời ngươi nói đều là nói dối, ta cũng bằng lòng rời đi cùng lời nói dối hạnh phúc."
"Không được nói mấy lời chết chóc như vậy nữa!" Hoàn Nhan Quyến Hi giả vờ tức giận, kéo Tàn Hương ôm vào lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét