Chương 19. Tiêu Tương Thủy Vân
(Tiêu Tương Thủy Vân (瀟湘水雲) là một danh khúc nổi tiếng từ thời Nam Tống, do danh sư Hàng Châu, Quách Miện tự là Sở Vọng sáng tác.)
"Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương nũng nịu gọi.
"Ân?" Hoàn Nhan Quyến Hi ôm Tàn Hương từ từ nằm xuống, lại nhặt chăn trên giường đắp kín lên hai người, "Khuya lắm rồi, sáng mai còn phải trị bệnh, ngày mai lại nói tiếp?" Hoàn Nhan Quyến Hi dịu dàng nói.
"Ta muốn hỏi. . . . . ." Tàn Hương muốn nói lại thôi, không biết bây giờ có nên hỏi hay không.
"Nói đi, không lệch một thời nửa khắc, nói xong chúng ta lập tức ngủ, được không?" Hoàn Nhan Quyến Hi giống như dỗ tiểu hài tử.
Tàn Hương siết chặt nắm tay, suy nghĩ chốc lát nói: "Thôi đi, hôm khác nói tiếp đi. . . . . . Hôm nay chúng ta nói nhiều lắm rồi, cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi."
Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười, đứng dậy thổi tắt ngọn nến sắp cháy hết.
Đợi Hoàn Nhan Quyến Hi nằm lại giường, Tàn Hương duỗi ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt ve gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi. Giấy dán cửa mỏng manh chỉ có thể xuyên vào một chút ánh trăng, nàng liền dựa vào ánh trăng này khắc sâu dung nhan đặc biệt của Hoàn Nhan Quyến Hi vào đầu. Tàn Hương nhàn nhạt cười, nụ cười thuần mỹ của nàng chôn vùi trong đêm tối tĩnh lặng, vì nàng đưa lưng về phía ánh trăng. . . . . . Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi lại nghe thấy âm thanh, Tàn Hương nhẹ nhàng nhếch khóe môi, sau cùng lộ ra tiếng cười mê người nhất.
Gà lại gáy lần nữa, bình minh cũng không còn xa, các nàng ôm nhau ngủ, trong mộng, không biết đêm nay là năm nào*.
(Bất tri kim tịch thị hà niên: không biết đêm nay là năm nào - một câu trong bài "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức - nhà thơ thời Bắc Tống.)
Giờ ngọ ngày thứ hai, Tàn Hương mơ màng tỉnh lại ——
Hai tay theo ý thức lần tìm bên cạnh, một mảnh trống rỗng lạnh băng. Xem ra Hoàn Nhan Quyến Hi đã ra ngoài rất lâu rồi. Tàn Hương mê man khẽ nói: "Bây giờ là giờ gì vậy. . . . . ." Trong đệm chăn ấm áp vẫn còn lưu lại mùi vị hai người hòa lẫn, cái yếm vốn xốc xếch của Tàn Hương trải qua một đêm đã hoàn toàn cởi bỏ, bộ ngực yêu kiều ưỡn cao thẹn thùng giấu trong chăn.
Nhớ đến những lời yêu thương đêm qua Hoàn Nhan Quyến Hi từng nói với nàng, Tàn Hương không khỏi cười ngọt ngào, nụ cười này lan ra nhất thời nhuộm đỏ cả vùng cổ tuyết trắng của nàng.
Tàn Hương nhặt từng mảnh y phục lên, lúc vừa mặc xong, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng —— Hoàn Nhan Quyến Hi ôm cổ cầm bước vào, ánh mặt trời thừa dịp chiếu lên người Hoàn Nhan Quyến Hi, từng tia sáng giống như kim phấn làm nổi bật nụ cười ôn hòa của nàng, khiến Tàn Hương trong nháy mắt cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc.
"Quyến Hi —— ngươi. . . . . ." Tàn Hương tròn mắt ngạc nhiên nhìn cổ cầm vừa quen thuộc lại xa lạ, không nghĩ đến nàng chỉ thuận miệng nói ra, qua một ngày một đêm, Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn còn ghi nhớ trong lòng. Tàn Hương cảm động nói: "Cám ơn ngươi!"
Hoàn Nhan Quyến Hi đặt cổ cầm ngay ngắn, xoay người đi về phía giường, cưng chiều nói: "Người phải cảm ơn không phải ngươi, là ta. Bởi vì ta lại có thể say mê thưởng thức tiếng đàn rung động lòng người như Cao Sơn Lưu Thủy. . . . . . Đây không phải may mắn sao? Người đời có ai có thể so với ta, có mỹ nhân bầu bạn, tiếng đàn đệm theo. . . . . ."
(Cao Sơn Lưu Thủy: núi cao nước chảy - cảnh đẹp có hồn, điển tích về Bá Nha - Tử Kỳ, Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! Cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')
Môi son của Tàn Hương mang theo ý cười lắc đầu, Quyến Hi của nàng luôn như vậy, bất luận làm bao nhiêu chuyện vì nàng, đều sẽ nói thành chuyện đương nhiên.
"Ta đi lấy nước, rửa mặt trước đã." Hoàn Nhan Quyến Hi dứt lời, nhặt chậu gỗ bên cạnh lên.
"Không. . . . . ." Tàn Hương kéo vạt áo Quyến Hi lại, có chút kích động nói: "Ta muốn đánh đàn trước, được không?" Ánh mắt nàng nhìn cổ cầm không chớp, giống như sợi dây đàn mọc ra mấy chục cánh tay, đang trêu ghẹo trái tim Tàn Hương.
"Được chứ, sao lại không được." Hoàn Nhan Quyến Hi mọi chuyện đều thuận theo Tàn Hương. Nàng vén chăn bồng Tàn Hương lên, đặt nàng ấy ngồi lên ghế tròn sau cổ cầm.
Tàn Hương không thể tưởng tượng nổi vuốt ve cổ cầm, từng li từng tí, từ đầu đến cuối, giống như cổ cầm này từng là bằng hữu tốt nhất, là tình nhân, là đứa con yêu quý của nàng. . . . . . Tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, Tàn Hương nhắm mắt cười, dùng tâm linh cảm nhận sinh mệnh trong tay. Đúng, đối với tâm tình Tàn Hương bây giờ, cổ cầm này như có sinh mệnh. Tàn Hương hầu như đem ký ức thanh xuân tươi đẹp từ trước đến giờ đều khắc lên cổ cầm, từng ở Hoàng Thành vui vẻ cùng bi thương, cô đơn cùng hiu quạnh, mơ tưởng cùng hi vọng. . . . . .
Tàn Hương cứ nhắm mắt như vậy vuốt ve cổ cầm, rất lâu rất lâu, mãi đến khi đôi mắt cũng đã ươn ướt, nàng mới từ từ mở ra. Không nói nhiều lời, nàng cúi đầu, trầm tư chốc lát, hai tay tùy ý vung lên.
Hoàn Nhan Quyến Hi đứng một bên lẳng lặng ngắm nhìn Tàn Hương, giữa sự yếu đuối lộ ra hào phóng này, mới càng khiến nàng động lòng. Tay Tàn Hương vừa ngông cuồng lại rất có trình tự nhảy múa, giống như lúc ở Yên Vân Thập Lục châu, Tàn Hương tùy ý vung bút, viết hàng Khải thư (một trong các cách viết chữ Hán). Chỉ có điều lúc đó Tàn Hương đứng trước bàn sách vẩy mực. . . . . . Khi đó vẫn có thể đứng. . . . . .
Hoàn Nhan Quyến bất chợt thở dài nặng nề, đầy tiếc hận cùng thương xót.
Tàn Hương xúc động gảy đàn, tựa như đem cả linh hồn truyền vào. Khúc nhạc nàng đàn tên là "Tiêu Tương Thủy Vân".
Từ khúc đánh được một nửa, tiếng đàn im bặt, Tàn Hương bất chợt dừng tay, thấp giọng nói: "Ta không nên đàn khúc nhạc này."
"Sao vậy?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi.
"Bởi vì. . . . . . Thân phận của ta. Dù cho ngươi tốt với ta, ta cũng không thể lỗ mãng như vậy." Tàn Hương gượng cười nói.
Tàn Hương sở dĩ nói lời này, có lẽ khởi điểm từ nhạc khúc nàng diễn tấu. Bài "Tiêu Tương Thủy Vân" này có ý nghĩa lịch sử, người sáng tác nhạc khúc là Quách Sở Vọng người Nam Tống, ông là nhà diễn tấu cổ cầm nổi danh.
Tiêu Tương Thủy Vân viết lúc quân Kim xâm lấn, tác giả Quách Sở Vọng chuyển đến sống dưới chân núi Cửu Nghi xa xôi yên tĩnh, mỗi ngày bình minh lên, ông đều dậy sớm. Vừa ngắm mặt trời mọc, vừa ngắm sông Tiêu chảy qua núi Cửu Nghi. Ngày nào đó bất chợt có cảm hứng viết nên nhạc khúc này. Nhạc khúc này ý tứ sâu xa, không chỉ truyền đạt đến người đời cảnh tượng thiên nhiên của dòng sông Tiêu lững lờ trôi, mà còn bao hàm tình cảm tưởng niệm với nước nhà đã mất.
Tuy Quách Sở Vọng đã ẩn cư núi sâu, nhưng mỗi một đoạn trong nhạc khúc đều giãi bày nỗi uất ức của ông với quốc sự. Nhạc khúc này thật ra là mượn bóng mây áng nước, bày tỏ tình cảm quyến luyến với cố quốc.
Hoàn Nhan Quyến Hi dù không thông hiểu âm luật như Tàn Hương, nhưng cũng biết qua chút ít. Tiếng đàn tao nhã chậm rãi vang lên không lâu, Hoàn Nhan Quyến Hi đã nghe ra ngụ ý nhạc khúc này, cũng hiểu rất rõ bài Tiêu Tương Thủy Vân này đang tế điện cái gì, đang chống lại cái gì. . . . . .
"Gì mà thân phận với không thân phận." Hoàn Nhan Quyến Hi bước đến, quỳ một chân trước mặt Tàn Hương nói: "Ta thích nghe, nhạc khúc này so với những bài ngươi từng đàn trước đây đều nghe hay hơn, sao lại ngừng?"
Tàn Hương rũ mắt, tâm tình ảm đạm, hai tay lại vung lên, nhưng lại đàn không nhập tâm như vừa rồi. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt, không phải đau lòng vì cố quốc, mà vì sự quan tâm cảm thông từng li từng tí của Quyến Hi. Một nữ nhân như vậy, nữ nhân đứng cạnh Tàn Hương, lại có lòng dạ bao dung như thế. Hoàn Nhan Quyến Hi không chỉ có thể bảo bọc mỗi Tàn Hương, còn có nỗi thương nhớ thời thời khắc khắc của Tàn Hương với cố quốc.
Chưa hết một khúc, Tư Mã Cung Sinh đúng giờ mở cửa.
"Đến lúc trị thương rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng nói.
Tàn Hương dừng tay, bình tĩnh nhìn Tư Mã Cung Sinh, sau đó mỉm cười nói: "Mời Tiên sinh vào, ta đã chuẩn bị xong rồi."
Tư Mã Cung Sinh hơi có thâm ý cười cười, bước vào phòng, đặt hai hộp đầy ngân châm trong tay xuống. "Tàn Hương tiểu thư. . . . . ." Ông vuốt vuốt chòm râu thật dài, cảm thán nói: "Đánh đàn thật sự rất hay."
Tàn Hương mỉm cười khom người nói: "Tư Mã tiên sinh quá khen, ta chỉ là tùy tiện đánh một chút."
Hoàn Nhan Quyến Hi bước đến bên người Tàn Hương, bồng nàng lên. Khoảnh khắc đó, Hoàn Nhan Quyến Hi mới cảm giác được Tàn Hương khác xa so với vẻ trấn tĩnh ngoài mặt. Tay Tàn Hương siết chặt, cả người đều hơi run rẩy, giống như bị đóng băng đến phát run. . . . . . "Hương, ngươi lạnh sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi kề sát bên tai Tàn Hương nói nhỏ.
Tàn Hương lắc đầu đáp: "Ta rất khỏe." Tuy nói như vậy, nhưng theo từng bước Hoàn Nhan Quyến Hi ôm Tàn Hương đến gần giường, Tàn Hương lại run càng dữ dội.
"Hương?" Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng hỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét