Trang

19/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 21

Chương 21. Ta làm được rồi?


"Có lẽ. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức tiếp lời: "Có lẽ không đâu."

"Tư Mã tiên sinh là thần y, lời ông ấy sẽ không sai. Kỳ hạn cuối cùng đã sắp đến rồi, chỉ còn có chín ngày. Gần đây, mỗi khi ngân châm châm vào mắt cá chân ta đều đau xuyên tâm, nhưng cơn đau này tạm thời ta còn chịu được, chỉ không biết trị đến cùng, đau đớn kia thế nào." Tàn Hương giống như kể lại chuyện của người khác, bình tĩnh lạ thường.

"Sẽ qua thôi." Hoàn Nhan Quyến Hi không biết nói gì, chỉ có thể bàn về chủ đề khác. "Đợi về đến Đại Kim, thành đô mộng ảo bốn phía đều là sa mạc kia, ta đáp ứng ngươi, cho ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn. Đến lúc đó, ngươi có thể trở về cuộc sống như trước kia, không lo cơm áo, tấp nập người hầu." Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười vẽ nên một bức tranh hạnh phúc.

Tàn Hương lại không lạc quan như vậy. Lúc nghe đến hai chữ Đại Kim, nàng còn bất giác co rúm người lại. "Quay về đó, đất nước đều là người Kim?"

"Ân. Sao vậy?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi lại.

Tàn Hương không nói thêm nữa, nàng lo nghĩ rất nhiều chuyện. . . . . . Trong thời gian ngắn không thể nói hết, cũng không thể hình dung.


Giờ ngọ, Tư Mã Cung Sinh xuất hiện trước cửa phòng Tàn Hương. Qua nhiều ngày ở chung, giữa hắn và hai nữ hài giảm chút xa lạ, càng thêm hòa hợp.

Không cần nhiều lời, trị liệu đã bắt đầu.

Tình cảnh này giống như đã được định sẵn, bay qua thời gian, xuyên qua từng ngày từng ngày ——

Dường như Tư Mã Cung Sinh chưa từng rời đi, vẫn luôn ngồi trước giường Tàn Hương, châm cứu trị liệu cho nàng.


Ngày thứ bốn mươi chín! Buổi trưa. . . . . .

Đau đớn trở thành một phần cuộc sống, một phần tất yếu, dần dần đã được tiếp nhận. Giống như Tàn Hương, nàng chịu khổ bốn mươi mấy ngày, đau đớn trở thành một phần cuộc sống nàng nhất định phải trải qua, không thể trốn thoát, thời gian trái ngược lại trở nên nhanh hơn.

Bốn mươi chín ngày cứ trôi qua như thế, kết quả cuối cùng sắp xuất hiện, nàng Hoàn Nhan Quyến Hi đều cả đêm không ngủ.

Điều khiến Tàn Hương khó hiểu nhất là chân nàng cũng không hề đau như Tư Mã Cung Sinh nói, tình hình so với lúc trị liệu đến ngày thứ bốn mươi không hơn kém bao nhiêu, đau đớn này vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của nàng. Theo lý mà nói, không phải là rất rất đau, đau đến không muốn sống sao? Nhưng Tàn Hương lại không cảm thấy đau đớn trầm trọng hơn, ngược lại có lúc còn cảm thấy tốt hơn trước kia nhiều. . . . . .

Tàn Hương cũng từng hỏi qua Hoàn Nhan Quyến Hi, rốt cuộc nguyên nhân là gì, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng vô cùng mờ mịt, giải thích có lẽ còn chưa đến lúc. Hơn nữa, không đau còn không tốt sao, bệnh này mỗi người mỗi khác, không phải ai ai cũng xuất hiện tình trạng giống nhau.

Các nàng đều đang chờ đợi một ngày cuối cùng này, chờ Tư Mã Cung Sinh mang cho các nàng tin tốt lành.

Các nàng đều hi vọng vào hôm nay, sau khi rút châm Tàn Hương có thđứng lên.

Một canh giờ cuối cùng trôi qua, Tư Mã Cung Sinh mang theo ý cười thu châm, thoáng hiện ánh mắt chúc mừng.

"Có thể sao? Có thể sao?" Tàn Hương sợ hãi kêu không ngừng, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng thục nữ gì đó. Nàng quá vui mừng, chân của mình khỏi hẳn rồi sao? Nàng quả thực không thể tin được.

Hoàn Nhan Quyến Hi dù không nói gì, nhưng mừng rỡ không kém Tàn Hương. Trước đó, nàng luôn luôn tập trung suy nghĩ, cả hít thở cũng không để tâm, chính là đang đợi đến thời khắc này.

Tư Mã Cung Sinh đứng thẳng một bên, mang theo tươi cười, không nói gì.

Tàn Hương một tay đỡ cánh tay Hoàn Nhan Quyến Hi, một tay chống giường gỗ, dè dặt cẩn thận nhúc nhích hai chân. Khoảnh khắc hai chân kéo dài trên đất, nàng hưng phấn khóc lên.

"Thử một lần." Hoàn Nhan Quyến Hi khích lệ.

Tàn Hương gật gật đầu, chậm chạp đứng thẳng người. Tay đang đỡ giường gỗ vừa buông ra, cả người liền ngã xuống đất ——

"Tàn Hương!" Hoàn Nhan Quyến Hi giữ người nàng lại, tiếp đó quay đầu sang bênh cạnh, dò hỏi Tư Mã Cung Sinh: "Tiên sinh?"

Tư Mã Cung Sinh chỉ gật đầu, nói: "Bình thường thôi. Do Tàn Hương quá lâu không vận động hai chân, cho nên bước đi sẽ tương đối khó khăn, phải qua một quãng thời gian luyện tập mới có thể dần dần bình phục.

Tâm Hoàn Nhan Quyến Hi  Tàn Hương cùng lúc buông xuống, may mà giải thích như vậy, bằng không Tư Mã Cung Sinh nói nguyên nhân là do trị liệu thất bại, hai người có lẽ sẽ bị kích động đến chết.

Lại run rẩy đứng thẳng người, nhẹ nhàng nhích một bước nhỏ về phía trước, Tàn Hương kinh hỉ cảm thấy chân mình đã có thể chống đỡ cơ thể không mấy nặng nề.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . Có thể đi rồi sao, ta làm được rồi?" Tàn Hương hưng phấn khó nói nên lời, vừa đỡ lấy cánh tay Hoàn Nhan Quyến Hi vừa cố gắng bước về phía trước. Dù bàn chân còn rất yếu, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống, nhưng có thể vững vàng đứng trên mặt đất lần nữa, dựa vào sức lực bản thân cất bước, đây đã là trời cao yêu mến rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn chăm chú mỗi động tác của Tàn Hương, đỡ tay nàng mạnh mẽ khác thường, chỉ lo Tàn Hương có chút sơ suất. Hoàn Nhan Quyến Hi kinh hỉ nhìn thấy Tàn Hương bước được một bước. . . . . . Lại bước được một bước. . . . . .

Tư Mã Cung Sinh đúng lúc ra ngoài, để lại cả căn phòng vui mừng cho hai nữ hài vừa được trọng sinh.

"Cám ơn ngươi, Quyến Hi." Tàn Hương không nhích chân về trước nữa, xoay người ôm cổ Hoàn Nhan Quyến Hi, từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi trước ngực Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Là ngươi đã rất kiên cường, bảo bối. Cảm ơn ta làm gì? Cả quá trình trị liệu ta không thể giúp chút gì cho ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

"Không!" Tàn Hương kích động ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Phải cảm ơn ngươi. Không có ngươi, sẽ không có ai mang ta ngàn dặm xa xôi đến Khai Phong xem bệnh, không có ngươi ở bên ta, ta không cách nào chịu được đau khổ dài đằng đẳng cả ngày lẫn đêm, không có ngươi, ta sẽ không có khả năng chiến thắng ma bệnh. . . . . ." Tàn Hương chân thành, xúc động mở lời: "Quyến Hi —— ta yêu ngươi."

Hoàn Nhan Quyến Hi ôm chặt Tàn Hương, cười nói: "Ngươi và ta đều khảm thật sâu trong thế giới này, trước khi chữa bệnh, chúng ta có lẽ vẫn là hai cá thể không liên quan nhau; nhưng bây githì sao? Chúng ta đã hòa hợp một chỗ, là chỉnh thể không cách nào tách ra, ai thiếu đi ai cũng không được, đều không sống được."

Tàn Hương cảm thấy bản thân là nữ nhân hạnh phúc, may mắn nhất trên đời, bởi vì cùng lúc nàng có được tình yêu của Quyến Hi, cũng đã trị lành bệnh. Nàng xứng có vận mệnh tốt như vậy sao? Vận mệnh một nô lệ mất nước thật sự có thể được nàng viết lại từ đây?


Ba ngày sau.

Tục ngữ nói đêm dài lắm mộng, nhưng đối với Hoàn Nhan Quyến Hi  Tàn Hương mà nói, đêm dù không dài, mộng lại vô số.

Qua ba ngày luyện tập, Tàn Hương thật sự có thể đi lại, vấn đề nối gót nhau mà đến.

Tàn Hương chán nản ngồi bên giường, mặt đầy mây đen, tâm chìm xuống đáy vực. Ba ngày rồi, ròng rã ba ngày, thành quả nàng khổ cực luyện tập bước đi chính là, mắt cá chân bị thương vẫn không thể chịu được áp lực, mỗi lần bước đi đều khập khà khập khiễng.

Tàn Hương lắc đầu, đã biết vận mệnh sẽ không buông tha giày vò nàng, mọi thứ sẽ không kết thúc như vậy, chân nàng sẽ không lành lại như vậy! Tàn Hương cười khổ, rưng rưng nước mắt.

Nàng từ tàn tật kiểu này, biến thành tàn tật kiểu khác. Nàng đã có thể bước đi, nhưng lại thành người què!

Tàn Hương gần như sụp đổ, liều mạng cắn chặt ngón tay mảnh khảnh trong miệng mới có thể ngăn lại tiếng khóc nghẹn ngào.


Tây sương phòng.

Hoàn Nhan Quyến Hi khàn giọng nói: "Tiên sinh, sao lại như vậy?"

Tư Mã Cung Sinh đứng lên, dạo vài bước trong phòng, lạnh lùng không nói.

"Người không phải đã nói, sau bốn mươi chín ngày, Tàn Hương có thể đi lại như người bình thường sao? Nàng chịu nhiều khổ sở như vậy, nữ hài yếu đuối như thế chịu khổ nhiều hơn bất kì ai. . . . . ."  Từng hình ảnh Tàn Hương chịu đựng trị liệu xuyên qua trong đầu Hoàn Nhan Quyến Hi, làm Hoàn Nhan Quyến Hi đau lòng nhíu chặt lông mày, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. "Sao kết quả lại như vậy? Tiên sinh!" Hoàn Nhan Quyến Hi đứng phắt dậy, không quan tâm nam nữ khác biệt, kéo góc áo Tư Mã Cung Sinh nói: "Cầu xin người nói cho ta, đây chỉ là một quá trình, qua một thời gian nữa, Tàn Hương sẽ hoàn toàn lành lại! Cầu xin người nói cho ta, nàng sẽ không biến thành người què! Cầu xin người!" Chữ "cầu xin" Hoàn Nhan Quyến Hi nói chân thành tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến người ta nghe không ra đây là lần đầu một quận chúa Đại Kim mở miệng "cầu xin người ta".

Tư Mã Cung Sinh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Triệu tiểu thư không nên kích động quá mức, xin nghe lão Xá nói vài câu."

Hoàn Nhan Quyến Hi buông góc áo Tư Mã Cung Sinh, ý thức được bản thân thất thố, chắp tay nói: "Mời tiên sinh nói." Sau đó, Hoàn Nhan Quyến Hi lại ngồi lên ghế gỗ lim chạm trỗ hoa văn, trong lòng đều tràn đầy gương mặt thất vọng của Tàn Hương.

"Sự tình phát triển, ai cũng không thể khống chế. Ta chỉ mang danh thầy thuốc, ta đã tận lực. . . . . ." Không đợi Tư Mã Cung Sinh nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi ngắt lời nói: "Tiên sinh không cần giải thích, cũng đừng tự trách. Chúng ta biết người vì bệnh của Tàn Hương đã bỏ ra biết bao công sức, dù Tàn Hương không đứng lên được, chúng ta vẫn sẽ không trách người, chỉ có thể tự trách mình vận mệnh không tốt thôi."

Tư Mã Cung Sinh ngồi thẳng trên ghế, nói tiếp: "Vấn đề có lẽ nằm ở mấy ngày cuối. Theo lẽ thường, kinh mạch trên chân Tàn Hương nếu như đã đả thông hoàn toàn, nhất định phải trải qua quá trình vô cùng đau đớn, nhưng mà. . . . . . Mặc dù Tàn Hương cô nương không nói với ta, ta cũng có thể nhìn ra, đợt trị liệu cuối cùng dường như. . . . . ."

"Không đau lắm, đúng không?" Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp lời nói: "Ta cũng từng nghĩ qua, cũng từng bàn bạc với Tàn Hương. Nhưng tình trạng mỗi người không giống nhau, ta tưởng rằng không phải ai cũng đều sẽ trải qua quá trình đau đến chết đi sống lại, ta tưởng rằng trời cao thương tiếc Tàn Hương, ban cho nàng một con đường tắt."

Tư Mã Cung Sinh lắc đầu nói: "Đối với y học mà nói, có thể sẽ xuất hiện kỳ tích, nhưng quyết không thể có thần thoại. Muốn đả thông kinh mạch, đau đớn là con đường nhất định phải trải qua, chúng ta không thể bỏ qua ải này, mà giành được chiến thắng bờ bên kia."

Giống như có một chậu nước đá giội thẳng vào cả người Hoàn Nhan Quyến Hi, hi vọng duy nhất của nàng cũng đã bị mấy lời đơn giản của Tư Mã Cung Sinh phủ nhận.

Kiếp số!

Chắc là nàng đã yêu cầu quá khắt khe! Là nàng đã quá theo đuổi hoàn mỹ! Là kỳ vọng của nàng đã quá cao. . . . . .

Đầu Hoàn Nhan Quyến Hi hỗn loạn tưng bừng, nàng bước vào phòng của Tàn Hương thế nào, phải đối diện với gương mặt tuyệt sắc luôn luôn u buồn thế nào đây?

"Ý của tiên sinh. . . . . . Tàn Hương sẽ vĩnh viễn như vậy, thành một người què, người thọt, sẽ không lành lại, đúng không?" Hoàn Nhan Quyến Hi yếu ớt nói, dường như cả linh hồn cũng đã bị hút cạn.

"Đau đớn vô hạn kia không đến, là một chuyện hạnh phúc, suy cho cùng chúng ta không cần hao tổn tâm tư cân nhắc Tàn Hương có chịu nổi hay không —— ngươi ngẫm lại xem, nếu như nàng không chịu được, chấm dứt trị liệu, há chẳng phải càng hỏng bét. Tối thiểu Tàn Hương bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể bước đi, đây chính là thành công!" Tư Mã Cung Sinh khuyên giải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7