Trang

23/09/2020

Tàn Mộng Mệ Hương II - Chương 22

Chương 22. Quá điên cuồng


"Những điều này ta đều hiểu rõ! Nhưng  tiên sinh ——" Hoàn Nhan Quyến Hi đau lòng nói, "Có một tia hi vọng, cho dù chỉ là một chút nhỏ, một chút nhỏ thôi, ta đều không muốn từ bỏ. Trăm sông nghìn núi quay về Trung Nguyên để chữa bệnh, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đau buồn thê lương.

Tư Mã Cung Sinh thở dài nặng nề, sau đó nói: "Vẫn còn một cách."

Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên quay đầu, ánh mắt lấp lánh, khẩn thiết nói: "Cái gì? Vẫn còn?" Ngọn lửa hi vọng trong lòng lập tức bùng cháy.

Tư Mã Cung Sinh gật đầu, "Đại Lý ở Vân Nam, có ngọn núi lửa tên là Đằng Xung có nước nóng, ở đó chắc có thể trị hết cho Tàn Hương. . . . . . Đương nhiên, điều này cũng chưa chắc chắn."

"Có một tia hi vọng ta cũng sẽ thử, xin tiên sinh nói rõ." Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng người lắng nghe, tấm lòng tha thiết không nói cũng hiểu.

"Mấy ngày qua ta suy nghĩ, hết lần này đến lần khác nghiên cứu vì sao kinh mạch trên chân Tàn Hương chưa được đả thông hoàn toàn. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là độ ẩm quá nặng, ngày rộng tháng dài gây nên."

"Có thể." Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Quãng thời gian Tàn Hương bị thương đó, chúng ta vẫn luôn ở trong trướng bồng, đầu xuân phương Bắc khí trời rất lạnh, mặt đất trong trướng đều chưa tan hết băng tuyết, Tàn Hương có lẽ đã nhiễm phải hàn khí."

Tư Mã Cung Sinh gật gật đầu: "Vậy thì đúng rồi. Biển nước nóng ở núi lửa Đằng Xung là thắng cảnh trị liệu tốt nhất, chắc đến tám phần chữa khỏi chân Tàn Hương!"

"Ta chọn ngày lập tức khởi hành đến đó." Hoàn Nhan Quyến Hi hưng phấn không nói nên lời.

"Việc này thì không gấp. Đợi Tàn Hương hồi phục thêm mấy ngày cũng không muộn." Tư Mã Cung Sinh nói.

" 'Nồi đả cổn' trong núi lửa Đằng Xung là suối nước nóng hình bát giác, ẩn chứa lý lẽ sâu xa của bát quái, nước cực kỳ nóng, Tàn Hương có thể nhấc chân bị thương giơ cao trên suối nước nóng hổi, mượn chút thời gian, sẽ có hiệu quả trị liệu nhất định. Ngoài ra ——"

Hoàn Nhan Quyến Hi lắng nghe thật cẩn thận.

"Quan trọng nhất là, men theo núi lửa Đằng Xung đi về phía Tây ước chừng hai mươi dặm, xuyên qua biển nước nóng Đằng Xung, sẽ thấy một phiến nham thạch cao chót vót. Phiến nham thạch này rất nóng, nóng đến mức người thường không cách nào chịu được. Ở giữa phiến nham thạch, có một cửa động, tiến vào từ cửa động kia sẽ đến vùng sương khói lượn lờ, không gian sôi sục hơi nước, sinh ra "hồ Mỹ Nữ" đầy sương mù nóng bức ở cuối động. Đứng ở trung tâm động nham thạch, bốn vách tường  nham thạch dưới chân đều nóng hổi, trong không khí đều ẩm ướt nóng rát. Tưởng tượng đứng ở nơi như vậy, cảm nhận chắc chắn không tốt đẹp gì, nhưng lại có thể chữa bệnh."

"Nghe qua đúng là chỗ tốt!" Gò má đã sớm khô nước mắt của Hoàn Nhan Quyến Hi mang theo ý cười, bất luận phía trước có bao nhiêu lận đận, cuối cùng cũng tìm được hi vọng.

"Xem ra, ta cũng chỉ có thể trợ giúp hai người các vị đến đây thôi." Tư Mã Cung Sinh vuốt chòm râu dài bạc trắng.

Hoàn Nhan Quyến Hi chắp tay nói: "Công ơn tái tạo của Tư Mã tiên sinh, ta đây có ngân phiếu hai vạn lượng, xin người nhất định nhận lấy."

Tư Mã Cung Sinh nhất thời biến sắc, ông phất tay áo, hơi giận nói: "Lão xá không phải tục nhân, Triệu tiểu thư lại dùng tiền để bôi nhọ nhân cách cùng tín ngưỡng của ta!"

"Tư Mã tiên sinh nặng lời rồi, tiền này không có ý gì khác, chỉ là đền đáp tấm lòng của người, nếu không có người, bệnh của Hương Nhi sợ là. . . . . ." Hai tay Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn nâng ngân phiếu, cung kính đứng sau lưng Tư Mã Cung Sinh.

Tư Mã Cung Sinh quay đầu nói: "Đó là may mắn của nàng, không cần cảm ơn ta. Triệu tiểu thư định mấy ngày nữa lên đường."

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, ý của tiên sinh thế nào?" Hoàn Nhan Quyến Hi lặng lẽ đặt ngân phiếu lên bàn.

"Ân ——" Tư Mã Cung Sinh trầm ngâm nói: "Ta có mấy vấn đề, muốn hỏi Triệu tiểu thư."

Hoàn Nhan Quyến Hi cười nói: " Mời Tiên sinh nói."

"Theo lý đây đều là chuyện riêng của ngươi, một lão đầu hơn năm mươi tuổi như ta, vốn không nên hỏi. Nhưng mây bay thì không để lại tung tích, lần này các ngươi ra đi, rất khó gặp lại." Tư Mã Cung Sinh xúc động nói.

"Đúng vậy. Duyên phận hợp tan, đúng là làm người ta thương cảm." Hoàn Nhan Quyến Hi sâu sắc nói.

"Ngươi ắt không phải họ Triệu, Tàn Hương cũng không phải muội muội của ngươi, đúng không. Ta có nghiên cứu sơ về tướng mạo, sắc mặt ngươi hồng hào, thần sắc sáng ngời, tướng mũi như rồng, pháp lệnh* rộng rãi, không giống nữ tử bình thường."

* Pháp lệnh: đường nối giữa môi và mũi.

Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạt không nói, nàng biết từ lúc bắt đầu Tư Mã tiên sinh đã không tin lời nàng bịa đặt. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi lại không giải thích nhiều, cũng không định thành thật nói rõ thân phận quận chúa của mình.

Tư Mã Cung Sinh cũng không phải là người nhiều chuyện, ông xoay lại nói: "Có được một phân tình cảm chân thành cũng là chuyện không dễ dàng. Giống như một chén trà, sợ rơi, dễ vỡ. Ta là thầy thuốc, có thể trị khỏi rất nhiều bệnh nan y, nhưng vẫn thường không chữa được tâm bệnh. Chúng ta nhìn thấy vô số lữ khách qua qua lại lại trên đường, bọn họ rất khỏe mạnh, nhưng trong lòng thì sao? Bận lòng ít thôi. Tuy ta chưa từng trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng ta hi vọng người có tình sẽ thành thân thuộc."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu cười, hoàn toàn hiểu rõ ý tứ lời Tư Mã Cung Sinh nói. Tiếp đó nói: "Tạ ơn tiên sinh nhắc nhở, vãn bối khắc ghi trong lòng."


Mười lăm ngày sau ——

Biển nước nóng ở núi lửa Đằng Xung.

Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ vào một cửa động không ngừng bốc lên hơi nóng, nói: "Chính là chỗ này, sơn động vạn năng mà Tư Mã tiên sinh đã nói."

Tàn Hương dựa vào Hoàn Nhan Quyến Hi đứng thẳng, sức nóng mặt trời thiêu đốt khiến người ta mệt mỏi, trên gò má mềm mại trắng nõn của Tàn Hương lấm tấm mồ hôi. "Ở đây nóng quá ——"

Hoàn Nhan Quyến Hi dùng tay che trước mắt, ngăn ánh mặt trời, nhìn về phía lối vào lơ lửng giữa không trung. Sau đó, nàng dặn dò mấy gã đại hán bên người nói: "Các ngươi ra sau núi đợi chúng ta, không có ta phân phó, không cho phép bước đến trước núi nửa bước. Còn nữa, đề phòng chặt chẽ tất cả những người đến gần phía trước núi, mặc dù trên đường chúng ta đến không nhìn thấy ai, nhưng không bảo đảm lúc nào sẽ có người lên núi. Hiểu chưa?"

Mấy gã đại hán cúi đầu không nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi không vui nói: "Không nghe thấy lời ta nói?"

Một gã đại hán trong đám cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nói: "Quận chúa thật sự muốn mang Tàn Hương tiểu thư tiến vào hang động kia sao?" Trong hang động không ngừng thổi ra hơi nóng khiến người ta cảm thấy rất kinh hãi.

Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười, gật đầu: "Không sai."

"Chúng ta không yên tâm để quận chúa mạo hiểm." Đám đại hán đồng thanh.

"Đừng nói chỉ là một sơn động bốc ra chút hơi nước, dù cho là núi đao biển lửa, ta cũng sẽ không do dự." Hoàn Nhan Quyến Hi kiên quyết.

Tàn Hương nghiêng đầu, khẽ tựa vào ngực Hoàn Nhan Quyến Hi. Trong không khí đều là bụi đất và mảnh vụn nham thạch núi lửa, từng cổ từng cổ mùi vị gay gắt phả vào mặt, bốn phía trống trải không người, bầu trời tĩnh lặng, mặt đất mênh mông hoang vu, không mọc nổi một ngọn cỏ, nơi này dường như đã bị tạo hóa lãng quên.

"Nhưng  Quận chúa ——" Giọng đám đại hán bị Hoàn Nhan Quyến Hi cắt ngang. "Không nhưng nhị gì hết, cứ theo lời ta mà làm."

Đám đại hán lui xuống.


Giữa trời đất chỉ còn lại hai người Hoàn Nhan Quyến Hi  Tàn Hương.

Các nàng đứng trước cửa động, hơi nóng thỉnh thoảng nuốt lấy hai người, thân đơn bóng chiếc.

Hoàn Nhan Quyến Hi đỡ Tàn Hương ra khỏi lồng ngực, chắc chắn Tàn Hương đứng vững rồi mới buông tay, đứng đổi diện nàng. "Sợ hả?"

Tàn Hương mỉm cười, "Ta cảm thấy càng ngày ta càng dũng cảm."

"Ngươi tự làm, hay ta giúp ngươi?" Hoàn Nhan Quyến Hi dịu dàng nói.

"Ta tự. . . . . . Tự làm. . . . . . Được rồi." Tàn Hương cắn môi ngượng ngùng, đôi mắt to tròn xinh đẹp không dám nhìn lên, chỉ có thể dán chặt xuống mặt đất đỏ sậm.

Chốc lát, một đôi tay mảnh khảnh ngập ngừng nâng lên cởi nút thắt ngoại y, dây yếm, trút bỏ nội khố, lộ rõ toàn thân. Cả quá trình này tựa như rất lâu, lại tựa như rất ngắn. . . . . .

Cuối cùng, đôi tay kia vòng qua sau đầu, cởi bỏ dây buộc tóc.

Tàn Hương đã không còn mảnh vải. . . . . .

(Những từ nhạy cảm như lõa thể bla bla trên Tấn Giang đều bị ẩn nên dịch bừa thôi :))).)

Cảm giác kỳ diệu này khó có thể gọi tên.

Toàn thân trần trụi đứng giữ trời đất rộng lớn vô tận, rất điên cuồng.

Trong không khí tràn đầy hơi ấm đang lượn lờ xung quanh, nhiễm lên thân thể trắng hồng cùng da thịt bại lộ.

Càng nguy hiểm hơn là, Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn không hề nhúc nhích, chỉ đang đứng yên nhìn Tàn Hương lộ ra từng tấc từng tấc. . . . . .

Tàn Hương vặn vẹo ngón tay, giống như một tiểu hài tử phạm lỗi. Nàng nhẹ giọng ngập ngừng nói: "Sao ngươi. . . . . . Còn chưa. . . . . . Cởi y phục. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi cưng chiều cười, khoảnh khắc bàn tay bắt được nút áo, quận chúa thường ngày vốn uy nghiêm, lạnh lùng, hà khắc lại có chút do dự. Nguyên nhân thứ nhất, nơi này là dã ngoại, nguyên nhân thứ hai, thân thể Tàn Hương Hoàn Nhan Quyến Hi sớm đã nhìn qua rất nhiều lần, nhưng thân thể của nàng trước giờ vẫn chưa từng bị Tàn Hương nhìn thấy.

Là ngượng ngùng sao?

Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu phủ nhận.

Vậy là gì chứ?

Không nên nghĩ nhiều, Hoàn Nhan Quyến Hi cởi hết y phục và trang sức.

Mặt trời đã lặn hơn phân nửa, ánh nắng chiếu lên hai thân thể tuyệt đẹp không mảnh vải đang dựa vào nhau.

Tàn Hương lặng lẽ ngẩng đầu, tầm mắt mới vừa lướt qua đùi Hoàn Nhan Quyến Hi, phút chốc mặt đã đỏ lên như cánh hoa đào tháng tư. Nàng không dám ngẩng lên nữa, cúi đầu hết mức có thể.

Hoàn Nhan Quyến Hi dắt tay Tàn Hương, nói: "Chúng ta vào thôi, thời gian không còn sớm."


Cuộc thám hiểm vô cùng đáng sợ mà kinh động lòng người đã bắt đầu.


Tàn Hương ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vì trước mặt nàng là một cơ thể tuyệt đẹp mê người, là cơ thể của Hoàn Nhan Quyến Hi, là cơ thể xích lõa.

Tàn Hương chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảnh này, trái tim liền thình thịch nhảy loạn, hoàn toàn quên mất đang dấn thân vào một cửa động xa lạ, đi đến một nơi trước giờ chưa từng thấy qua ——

Tàn Hương hoàn toàn quên mất mục đích mình đến đây là muốn trị bệnh, chỉ nhớ rõ. . . . . . Trước mắt nàng là thân thể trơn bóng của Hoàn Nhan Quyến Hi.

Tàn Hương đi theo phía sau Hoàn Nhan Quyến Hi, ngoan ngoãn nắm tay Quyến Hi từ từ bước về phía trước. Tàn Hương khẽ cúi đầu, dán mắt lên bắp chân căng mịn trơn bóng màu lúa mạch của Hoàn Nhan Quyến Hi, cùng với gót chân không ngừng nâng lên hạ xuống, cách cửa động càng lúc càng gần.

Hơi nước bắt đầu dày hơn, nhiệt độ nóng lên.


Trong lúc nội tâm Tàn Hương còn đang đấu tranh có muốn giương mắt lên nhìn bóng lưng nhẵn mịn của Hoàn Nhan Quyến Hi hay không, hơi nước ùn ùn kéo đến che mất hai người ——

Tàn Hương kinh hoảng: "Quyến Hi. . . . . . Ta không nhìn thấy gì!"

Hoàn Nhan Quyến Hi nắm thật chặt tay Tàn Hương, từ tốn an ủi: "Không sao, ta cũng không nhìn thấy gì, không quan trọng. . . . . ." Phía trước là một vùng bóng tối mờ mịt, hỗn tạp hơi nước, nơi này giống như miệng giếng đã bị chôn giấu mấy ngàn năm trước, sâu không thấy đáy, quanh co uốn lượn.

Tim Hoàn Nhan Quyến Hi bắt đầu căng thẳng đập mãnh liệt! Mỗi bước tiến vào, lại càng thêm tăm tối, càng thêm nóng bức, càng thêm ẩm ướt —— Hoàn Nhan Quyến Hi thậm chí có ảo giác, dường như trước mặt có một nơi nào đó ẩn chứa vực sâu không đáy, như đang há miệng đợi sẵn, đợi hai thiếu nữ nhảy xuống ——

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng đã bắt đầu có chút sợ hãi, càng khỏi nhắc đến Tàn Hương. Nàng một tay siết chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi, một tay khác bám lên vách tường nóng hổi trong cửa động nhỏ hẹp, thăm dò phía trước.

Đột nhiên, Hoàn Nhan Quyến Hi dừng bước, hơi quay đầu lại nói: "Hương, đừng bám lên tường!"

Tàn Hương gật gật đầu, lúc rút tay về mới cảm thấy trong lòng bàn tay đau âm ỉ, đoán chừng là bị bỏng rồi. Bởi không nhìn thấy thứ gì, tay Tàn Hương rút về lần mò lung tung, vốn tìm kiếm cánh tay vẫn đang bám lên tường, kết quả tay lại mò đến khối mềm mại, no đủ, căng tròn trước ngực.

Căng tròn này không phải của bản thân Tàn Hương, là Hoàn Nhan Quyến Hi! Đúng, Tàn Hương trong lúc lơ đãng đã chạm đến nhũ hoa của Hoàn Nhan Quyến Hi!

Tàn Hương đầu tiên là sững sờ, tiếp đó lập tức rút tay về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7