Trang

10/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 3

    Chương 3. Núi non trùng trùng


    Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi lại trên ghế, phóng tầm mắt về phía xa, nhìn núi non trùng trùng sâu thẳm trong đêm tối, "Các ngươi ra ngoài đi, ngày mai có tin lại báo." Tìm được Tư Mã Cung Sinh không hề khó, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, chỉ cần có tiền, tìm người còn có khó khăn sao? Trừ khi hắn không còn trên đời này. 

    Khó khăn chính là chuyện sau khi tìm được người. Hoàn Nhan Quyến Hi chống khuỷu tay lên bệ cửa, bàn tay mảnh khảnh xoa huyệt Thái Dương, lẳng lặng suy nghĩ. Tàn Hương còn chưa biết thực trạng chân của nàng, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không cách nào mở miệng cho hay, nàng sợ tính tình Tàn Hương yếu đuối không thể chịu nổi đả kích nặng nề như vậy. Tàn Hương tuy yếu đuối, nhưng lại là người theo đuổi hoàn mỹ, thà ràng ngọc nát còn hơn ngói lành, chỉ từ cầm nghệ tinh tế cùng sở trường thư họa của nàng liền nhìn ra được, không có niềm tin theo đuổi hoàn mỹ tuyệt đối, thì không viết ra được nét chữ đẹp khiến người ta không thể sánh kịp, không biết Tàn Hương vì việc này đã bỏ ra bao nhiêu công phu.

    Đêm tĩnh mịch trôi qua, Hoàn Nhan Quyến Hi thủ bên cửa sổ, mãi đến tận bình minh mặt trời mọc.

    Lo lắng vết thương trên chân của Tàn Hương xong rồi, Quyến Hi còn nghĩ đến rất nhiều chuyện —— ví như Bố Uy, ví như Tàn Hương  Bố Uy, ví như mình  Bố Uy. . . . . .


    "Thiếu chủ! Thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo." Lời đại hán vội vàng vang lên ngoài cửa.

    Lúc này Hoàn Nhan Quyến Hi đang ăn tối cùng Tàn Hương. Hoàn Nhan Quyến Hi chợt khựng lại, thả bát đũa xuống, nàng đoán qua thời gian một ngày, đám đại hán nhất định đã tra ra nơi ở của Tư Mã Cung Sinh, liền vui mừng khôn xiết nói: "Ta đến ngay, ở phòng bên cạnh đợi ta." Tiếp đó, nàng mỉm cười với Tàn Hương: "Ăn nhiều một chút, ta lập tức trở về."

    Trước khi ra ngoài, nàng lại quay đầu cười nói: "Đợi tìm được vị thần y kia, ta lập tức đưa ngươi đi trị chân, chân của ngươi chẳng mấy chốc sẽ lành."

    Tàn Hương điềm tĩnh gật gật đầu, trước giờ nàng hết lòng tin tưởng lời Hoàn Nhan Quyến Hi.


    "Tra được rồi sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi vào phòng liền hỏi.

    Đại hán nói: "Tra được rồi."

    "Giống như quân y đã viết?" Nếu nói như thế, đúng là rất dễ tìm, xem mình lo xa rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi thầm nghĩ.

    Đám đại hán lắc đầu, gã đứng đầu nói: "Cách xa ngàn dặm.

    "A?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày.

    "Chúng ta thăm dò khắp nơi, mới biết được nhiều năm trước Tư Mã tiên sinh đã từ nội thành dời đến ngoại ô, hình như là dưới chân một ngọn núi. Án theo địa chỉ quân y cho, chúng ta một mạch tìm đến, phát hiện quả nhiên không phải nơi ở của Tư Mã tiên sinh, mà là một cửa hàng son phấn."

    Hoàn Nhan Quyến Hi u sầu nói: "Nói như vậy, thần y không ở trong thành."

    Đại hán gật đầu.

    "Vậy các ngươi thật sự tìm được nơi ở chính xác của Tư Mã tiên sinh rồi sao? Không thể chỉ nghe người khác nói, chúng ta nếu muốn khởi hành đi tìm ông ta, tiền đề là phải chắc chắn mới được, bởi vì Tàn Hương không thể đi về quanh co."

    Đại hán nói: "Việc này kính xin Quận chúa yên tâm, chúng ta đã đi qua rồi. Kỳ thật trên đường người đuổi đến phủ Khai Phong, cũng từng đi qua chỗ ở của Tư Mã tiên sinh. . . . . . 

    Hoàn Nhan Quyến Hi yên lặng gật đầu. Đột nhiên, hai tay đại hán dâng lên một cái hộp nhỏ tinh xảo. 

    Hoàn Nhan Quyến Hi hơi ngây người, nói: "Đây là cái gì?" Nàng nhận lấy nhưng không nóng lòng mở ra. 

    Trên mặt đám đại hán ngăm đen xuất hiện nụ cười ngượng ngùng.

    Hoàn Nhan Quyến Hi đảo qua biểu cảm trên gương mặt từng gã đại hán, sau đó cũng nhàn nhạt cười nói: "Các ngươi giở trò gian gì?"

    "Kính xin Quận chúa mở ra nhìn thử đi." Đại hán nói.

    Hoàn Nhan Quyến Hi cười: "Được." Sau đó, nàng từ từ mở nắp hộp ra —— mấy chục loại son phấn đặc biệt tinh xảo.

    Đôi mắt mảnh mai của Hoàn Nhan Quyến Hi từ từ cong lên, hình thành một vòng cung, nàng cười đậy kín nắp hộp lại rồi chắp tay sau lưng, cả hộp đầy son phấn cũng giấu phía sau, xoay người vui vẻ đạp bước rời đi.

    Phía sau nàng là một đám đại hán thật thà, nụ cười xuất phát từ nội tâm chân thành, Quận chúa có thể thích phần lễ vật này bọn họ rất vui vẻ.

    Quyến Hi là người kiên cường trong đám nữ nhân, nhưng nàng mới mười tám tuổi, nội tâm cũng giống với bất kì thiếu nữ nào khác, yêu thích xinh đẹp. Cuộc sống ở tái ngoại trong những năm này, tất cả thứ nàng dùng đều là đồ tốt nhất, nhưng cũng rất hiếm thấy được son phấn tinh xảo như vậy. . . . . .


    "Ta có đồ tốt cho ngươi xem." Vào cửa, Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay như cũ, nói với Tàn Hương.

    "Cái gì?" Tàn Hương cười đặt chén trà xuống hỏi.

    Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Có lẽ ngươi đã nhìn mãi thành quen luôn rồi." Nàng đột nhiên nhớ đến, cuộc sống trong cung điện Đại Tống luôn luôn xa xỉ hoang phí, Tàn Hương là Công chúa cao quý sao có thể chưa từng thấy qua thứ này chứ.

    "Lấy ra nhìn thử đi mà." Tàn Hương nói. Lần đầu tiên nàng bắt gặp tính khí Hoàn Nhan Quyến Hi trẻ con như vậy.

    Hoàn Nhan Quyến Hi cầm chiếc hộp giấu sau người đặt lên bàn, rồi từ từ mở ra.

    Tàn Hương kinh ngạc nhìn "đồ tốt" Hoàn Nhan Quyến Hi nói, nàng đưa tay chọn chọn lựa lựa trong hộp, cầm trong tay tỉ mỉ đánh giá, tiếp đó ngẩng đầu lên nói: "Đây là son phấn thượng hạng."

    Hoàn Nhan Quyến Hi cười nói: "Ta biết đối với ngươi mà nói, đây không tính là đồ tốt gì."

    Tàn Hương hơi mỉm cười nói: "Trước đây ở trong cung, thật sự không thiếu . . . . . ." Trầm mặc chốc lát, nàng nói: "Nhưng son phấn tốt như vậy, ta đã mấy tháng không thấy qua rồi."

    "Chúng ta không nhớ đến chuyện thương tâm, nào." Hoàn Nhan Quyến Hi đưa tay nâng mặt mộc của Tàn Hương lên, "Đã rất lâu không trang điểm rồi phải không, dung mạo ngươi nếu như thoa phấn lên, hẳn là vô cùng xinh đẹp."

    "Ngươi muốn trang điểm cho ta sao?" Tàn Hương ngạc nhiên nói.

    Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu.

    Nhưng Tàn Hương lại lắc đầu nói: "Lúc ở núi Hạ Lan, ta từng thấy mấy ma ma  nữ bộc trang điểm rồi, cũng không dễ nhìn. . . . . ." Kỳ thật Tàn Hương nói rất hàm súc, các nàng trang điểm không phải không dễ nhìn, mà là vô cùng khó coi, cho nên nàng khá hoài nghi tay nghề của Hoàn Nhan Quyến Hi.

    "Ân." Hoàn Nhan Quyến Hi thả hộp son phấn xuống, nói: "So với quan nội, chúng ta giống như lạc hậu cả thế kỷ."

    Tàn Hương kéo gần khoảng cách với Hoàn Nhan Quyến Hi, nói: "Ta vẽ cho ngươi."

    Hoàn Nhan Quyến Hi cười: “Được.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7