Chương 5. Thâu đêm không ngủ
Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi, bế Tàn Hương đặt lên giường.
Hoàn Nhan Quyến Hi kéo tấm chăn qua, che lại thân thể gầy yếu trắng nõn của Tàn Hương. Chỉnh lại tốt y phục của bản thân, Quyến Hi nhẹ giọng nói: "Ân —— chân ngươi —— thật ra là do ——" Hoàn Nhan Quyến Hi muốn giải thích nàng không tiến thêm bước nữa là do vết thương trên chân Tàn Hương, nhưng sự thật lại là vì trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi còn chưa giải được nút thắt.
"Ngày mai sẽ phải lên đường bái phỏng danh y, tối nay nghỉ ngơi thật tốt." Lâu thật lâu sau, nàng khó khăn mở miệng.
Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi rời đi không quay đầu lại, một đêm không về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào phòng Tàn Hương. Bây giờ nàng có chút hối hận không mang nữ bộc ra ngoài, còn nhớ trước khi đi, Nặc Nhã quỳ gối cầu xin Quận chúa mang nàng đi theo, Hoàn Nhan Quyến Hi đều không hề đáp ứng.
Nếu như bây giờ có nữ bộc khác nàng, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không cần đích thân đến hầu hạ Tàn Hương mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm. . . . . . Các nàng sẽ không phải gặp nhau.
Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn gặp Tàn Hương.
Tàn Hương một đêm không ngủ, đôi mắt to của nàng che kín tơ máu đỏ rực.
Lại là một đêm dài đằng đẵng, đêm sao lại lúc nhanh lúc chậm như vậy chứ? Tàn Hương không nhớ được mấy tháng qua bị bắt, nàng có bao nhiêu buổi tối thâu đêm không ngủ.
Nước mắt trong đêm tối từ từ chảy dài, giữa gian phòng lớn trống trải chỉ có tiếng Tàn Hương thỉnh thoảng nức nở. Khóc giữa đêm khuya là việc hao tổn tinh thần nhất, giống như thứ ẩn trong màu đen kia, có thể hút cạn cả tinh thần cùng linh hồn người ta, cho nên nhìn bây giờ Tàn Hương trở nên tái nhợt, tiều tụy, đôi mắt nàng trống rỗng vô thần, đau khổ ngập tràn.
Ký ức sâu sắc nhất của Tàn Hương, là lúc trên đường đến Trung Nguyên.
Đi qua một hộ nông gia, ngoài cửa có mấy hài tử đang chơi đùa, mặc dù y phục trên người bọn chúng rách rưới, đầu tóc rối tung, nhưng trên mặt lại có nụ cười ngây thơ lương thiện, lúc cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, tiếng cười sau lưng bọn chúng vang lên như chuông đồng.
Tàn Hương không thể bước đi, nàng chỉ có thể ngồi trên tảng đá lớn bên đường, nhìn một đám hài tử đến gần. Tàn Hương cười nhìn bọn chúng, đám hài tử vui cười lây sang cả nàng.
Một tiểu nữ hài tiến đến, có chút nhút nhát nói: “Đại tỷ tỷ, sao người ngồi đây một mình vậy?”
Tàn Hương cười nói: "Bởi vì mấy ca ca tỷ tỷ còn lại lên phía trước dò đường, ta ở đây nghỉ ngơi." Theo lý, Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ không để một mình Tàn Hương ở lại, nhưng vì vùng nông thôn này rất yên tĩnh, an bình, trước yêu cầu mãnh liệt của Tàn Hương, Quyến Hi mới để Tàn Hương ở lại một mình.
Nữ hài nhìn mặt Tàn Hương, ngây thơ nói: "Tỷ tỷ, người lớn lên thật xinh đẹp."
Tàn Hương vuốt tóc nữ hài: "Muội cũng rất xinh đẹp, rất dễ thương."
Tiểu nữ hài rốt cuộc nở nụ cười, nàng nói, "Mẫu thân muội cũng nói như vậy."
"Mẫu thân muội nói đúng." Tàn Hương nói xong, nhìn nữ hài. Nữ hài chăm chú nhìn nàng, không chút cấm kỵ nào, mãi đến sau khi Tàn Hương dời mắt, nhìn về phía xa xa.
Đột nhiên, giọng trẻ con của tiểu nữ hài lại vang lên, nàng nói, "Tỷ tỷ, người không vui vẻ."
Tàn Hương chợt sững sờ.
Trên mặt nàng vẫn còn mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhưng tiểu nữ hài lại có thể dễ dàng nhìn ra nàng không vui vẻ."Thật ra tỷ tỷ ——" Tàn Hương rất muốn nói, thật ra tỷ tỷ rất vui vẻ. Nhưng cuối cùng nàng không nói ra. Nàng cười nói: "Các muội chơi đùa có phải rất vui không?"
Tiểu nữ hài gật gật đầu, sau đó nói: "Bọn muội thích chơi đùa, nhưng chơi đùa không phải chuyện vui nhất."
"Vậy chuyện gì vui nhất vậy?" Tàn Hương hỏi.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu lên, hạnh phúc nói: "Nhìn thấy bóng dáng mẫu thân đi làm nương về là chuyện vui vẻ nhất."
"Muột rất yêu mẫu thân của muội." Tàn Hương khom người nhặt lên một nhánh rơm, chơi đùa trong tay.
Nàng vốn nghĩ rằng bản thân chỉ tán gẫu bình thường với tiểu hài tử, nhưng lời nữ hài nói lại làm nội tâm của nàng nảy sinh cảm giác chua xót nói không nên lời.
"Mẫu thân sẽ thời thời khắc khắc đều nhớ bọn muội, có chút đồ ăn ngon đều muốn cho bọn muội ăn, sợ bọn muội bị thương, bị người khác bắt nạt, sợ bọn muội khó chịu, lúc bọn muội khóc, mẫu thân cũng sẽ khóc theo, lúc bọn muội vui vẻ, mẫu thân mới có thể cười, người rất yêu bọn muội.
Tay Tàn Hương đang chơi đùa nhánh rơm khựng lại. . . . . .
"Cho nên bọn muội cũng thời thời khắc khắc nhớ mẫu thân, cũng sẽ giữ lại đồ ăn ngon cho người ăn, nếu như người bị bắt nạt, bọn muội cũng sẽ đi đánh nhau với người kia nha, mặc dù chuyện này phải sau khi bọn muội lớn lên mới làm được. . . . . ."
Bộ dáng tươi cười của Tàn Hương dưới ánh mặt trời có vẻ gượng gạo, nàng gắng hết sức mới có thể kéo ra nụ cười đó, bởi vì nàng không muốn thất thố trước mặt tiểu hài tử.
Tàn Hương không lúc nào không nhớ Hoàn Nhan Quyến Hi, thế nhưng, Quận chúa cũng nhớ nàng như vậy sao?
Nàng có thể chắn roi cho Quận chúa, cho dù chết. Nhưng mà Hoàn Nhan Quyến Hi lại có thể trơ mắt nhìn Tàn Hương bị Bố Uy ôm đi. . . . . .
Tàn Hương vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên bóng lưng hồng sắc đó, lúc cánh tay cứng như sắt của Bố Uy ôm nàng từng bước từng bước rời đi, bóng dáng Hoàn Nhan Quyến Hi trong đôi mắt mơ hồ nước mắt của nàng dần dần cách xa, nàng luôn ảo tưởng Quận chúa có thể xông lên ngăn Bố Uy lại, đáng tiếc nàng rốt cuộc chỉ nhìn thấy bóng dáng Hoàn Nhan Quyến Hi dần dần cách xa ——
"Ta chỉ có sức lực rất yếu ớt, địch không lại vận mệnh, ta muốn không nhiều, chỉ cần một chút xíu tình yêu thật tâm của nàng, chỉ cần một chút thôi. . . . . ." Tàn Hương thì thầm.
Tiểu nữ hài dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
"Yêu ——" mỗi khi nghe hoặc nghĩ đến chữ này, lòng Tàn Hương đều giống như bị băng tuyết vùi lấp, đột nhiên cảm thấy lạnh đến thấu xương. Nàng một lần lại một lần tự nói với mình, cố gắng một chút nữa, cố gắng một chút nữa, có thể sáng sớm ngày mai, Quận chúa sẽ có thể bắt đầu yêu nàng một chút ——
Thật ra Quận chúa đúng là yêu thích nàng, Quyến Hi sẽ đích thân đút đồ ăn cho nàng, sẽ đích thân thay thuốc cho nàng, sẽ vắt khô khăn lau mặt cho nàng, sẽ. . . . . .
Thế nhưng Tàn Hương biết, nàng đang lừa gạt chính mình, Hoàn Nhan Quyến Hi đối với nàng chưa bao giờ động chân tình, chưa bao giờ!
Yêu một người, không phải dáng vẻ như vậy .
Nàng ấy sẽ để ý nàng có vui vẻ hay không, muốn biết nàng giờ khắc này đang nghĩ gì, sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khiến nàng đau lòng, cũng sẽ không nói những lời tổn thương nàng, sẽ cẩn thận từng chút yêu nàng, trong lòng sâu sắc yêu thương nàng.
Nhưng mà Hoàn Nhan Quyến Hi chưa bao giờ có.
Dù cho tâm Tàn Hương đang nhỏ từng giọt máu tươi, nàng ấy cũng sẽ không quan tâm một giây tiếp theo dùng lời nói sắc nhọn tung lên một nắm muối.
"Yêu một người, không phải dáng vẻ này, nàng ấy không hề yêu ta ——" Tàn Hương vẫn tự thì thầm.
Tiểu nữ hài nhìn một hồi, lặng lẽ chạy đi.
Tàn Hương nhìn dáng vẻ gầy yếu của tiểu nữ hài, cảm thấy thật ra hài tử này không yếu ớt chút nào, bởi vì sau lưng nàng, có tình yêu thương sâu đậm nồng hậu bao quanh thật chặt.
Còn Tàn Hương thì sao? Nàng cảm thấy mình chỉ là một kẻ cô đơn.
Tàn Hương thường có một loại ảo giác, Quyến Hi rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng lại dường như cách nàng rất xa, cực kỳ xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét