Trang

10/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II -Chương 6

Chương 6. Hương thơm khắp thành


Hoàn Nhan Quyến Hi nhặt từng mảnh y phục hôm qua ném xuống đất, cầm trong tay nội y tơ lụa trơn bóng liền có cảm giác khác thường. Nàng nhanh chân bước đến trước giường, không chút cảm tình đặt y phục lên trên.

Tàn Hương lặng lẽ nhìn nàng, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi từ đầu đến cuối không hề nhìn thẳng Tàn Hương .

Tàn Hương cắn môi, cảm thấy mình giống như kỹ nữ hoặc là tiện nhân, tóm lại là nữ nhân thấp kém đê tiện nhất trong phố phường. Tàn Hương ngồi trên giường, trên người không mảnh vải, chăn nhét dưới hai cánh tay, từ bờ vai trở lên lộ ra da thịt trắng nõn, trên da có lấm ta lấm tấm vết đỏ nổi lên vì lạnh, cánh tay thon gầy vòng thật chặt trước ngực, chỉ lo chăn sẽ rơi mất. Tóc dài đến thắt lưng rối tung ở sau, che hết thảy sau lưng lại.

Sau khi thả y phục xuống. Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người cầm chậu gỗ ra ngoài, nàng đi lấy nước, cũng cho Tàn Hương có cơ hội mặc y phục.

Tàn Hương run rẩy cầm lấy phục trang, từng cái từng cái đặt ngay ngắn, gọn gàng, từng giọt nước mắt rơi trên y phục, nàng vội vã lau đi.

Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi quay lại, Tàn Hương đã mặc quần áo xong xuôi. Hoàn Nhan Quyến Hi hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chất lỏng lắc lư trong chậu, đặt chậu trên bàn nhỏ cạnh giường.

Phải rửa mặt rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi cầm khăn mặt, thấm ướt. . . . . . Thế nhưng nàng đã ngâm rất lâu.

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không biết xảy ra vấn đề gì, vì sao trải qua đêm đó, giữa hai người có thể khác thường như vậy, nàng không muốn tìm hiểu lí do mình không muốn gặp Tàn Hương, nàng biết mình đang trốn tránh, nhưng mà trốn tránh chuyện gì chứ?

Thờ dài thật lâu xong, Hoàn Nhan Quyến Hi vắt khô khăn mặt, đi đến bên cạnh Tàn Hương. Lúc nàng nhìn thấy gương mặt Tàn Hương tiều tụy vạn phần, lòng lập tức trống rỗng, rối loạn. Ánh mắt nàng chần chứ tới lui trên mặt Tàn Hương, tìm được vết tích đã khóc cả đêm, đôi mắt tràn đày tơ máu lại giống như vô tình lên án nàng!

"Tàn Hương. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng nói.

Tàn Hương không hề ngẩng đầu, mặc dù nàng rất muốn ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi. Nàng chỉ cuối đầu khe khẽ nói, "Để ta tự mình làm đi." Tiếp đó, nàng nhận lấy khăn mặt trong tay Hoàn Nhan Quyến Hi.

Trước ánh mắt chăm chú của Hoàn Nhan Quyến Hi, Tàn Hương lau khô khuôn mặt. Tàn Hương trước sau không hề ngẩng đầu, nên nàng sẽ không biết trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi xen lẫn bao nhiêu mâu thuẫn và bất đắc dĩ, còn có đau lòng. 

Vừa nghĩ đến việc Tàn Hương lẳng lặng khóc giữa đêm, Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức mềm lòng, cũng vô cùng thương tiếc, nhưng nàng đối với bản thân lại bất lực, nàng không phân rõ mình có yêu Tàn Hương hay không, có thể cho nàng ấy một tương lai thế nào, nàng không cách nào xác định. . . . . . Thậm chí ngay cả chân Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không thể đảm bảo chữa lành, còn nói gì đến chuyện khác?

Cầm lược đến, Quyến Hi chải đầu cho Tàn Hương. "Hôm nay đi bái phỏng danh y tên là Tư Mã Cung Sinh, là sư huynh của quân y. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi bắt đầu nói nhiều hơn.

Tàn Hương yên lặng lắng nghe ——

 

Một nhóm mười mấy người, cuối cùng lên đường hướng về nơi ở của Tư Mã Cung Sinh.

Đã cách vùng ngoại thành càng lúc càng gần, tức khắc đã phải rời khỏi phủ Khai Phong. Chỉ chốc lát, đã có thể nhìn thấy cổng thành phủ Khai Phong cao cao. Hoàn Nhan Quyến Hi nắm dây cương, ôm Tàn Hương vào trong ngực.

Thân thể Tàn Hương đổ về phía trước, duy trì một khoảng cách nhỏ, không hề thừa cơ ngã vào cái ôm này.

Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, ép người ta thở không ra hơi. Tàn Hương đột nhiên xóa tan bầu không khí khó chịu này. "Khai Phong thật ra còn được gọi là Biện Lương. Triều Tống có bốn toà thành đô, phân ra là: Đông kinh Khai Phong phủ, Tây Kinh Hà Nam phủ, Nam Kinh Ứng Thiên Phủ, Bắc Kinh Đại Danh phủ. Trong đó Đông kinh tức là kinh đô Biện Lương, ba tòa thành đô khác là kinh đô phụ."

Tất cả mọi người nghiêng tai lắng nghe.

"Vì Giang Nam là thành đô hưng thịnh lập nên cuối đời Đường, lúc đó kinh tế dời về phía hạ du, cho nên nhà Đường liền lấy Lạc Dương làm kinh đô."

Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Sao nhà Tống không tiếp tục lấy Lạc Dương làm kinh đô? Như vậy có thể giảm đi không ít sức người sức của xây dựng."

"Lạc Dương là thành đô lớn, thật sự rất tốt, khi hoa mẫu đơn ở Lạc Dương nở, hương thơm khắp thành. Thế nhưng lúc đó, Lạc Dương đã không còn thích hợp làm kinh đô, tổ tiên sao lại phải đóng đô ở Khai Phong, nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, Đại Tống khai quốc, tiếp nhận cục diện đổ nát tăm tối, hỗn loạn lâu dài từ thời Ngũ Đại, không còn khả năng chuyển quân đến Lạc Dương, cả vùng Trường An lại hoang vu. . . . . . Thứ hai ——"

Chờ Tàn Hương nói xong, đoàn người đã sớm rời khỏi Khai Phong, đi đến vùng ngoại ô phong cảnh rất hợp lòng người.

"Ta không nên nói nhiều như vậy." Tàn Hương nói.

"Ta thích nghe, đây là lịch sử." Hoàn Nhan Quyến Hi ghì chặt cánh tay.

"Đường Hậu Chủ bởi vì một bài ca mà bị ép uống rượu độc, ta lại ngang nhiên ở trước mặt Hoàn Nhan Quận chúa kể lại lịch sử nước mình, ta có thể cũng sẽ bị ban rượu độc không, hay là lụa trắng?" Tàn Hương cố ý nói như vậy.

"Ta sẽ không để ngươi chết, vĩnh viễn sẽ không!" Giọng điệu Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên kích động, sau đó nàng ép thân thể xuống thấp giọng nói: "Tối qua. . . . . ."

Tàn Hương cay đắng cười cười, nói: "Ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, tất cả mọi chuyện đều chưa từng đã xảy ra. . . . . ."

Lòng Hoàn Nhan Quyến Hi như bđao cắt, "Xin lỗi." Đây là lần thứ hai nàng hướng Tàn Hương xin lỗi.

Xin lỗi? Quận chúa có lỗi gì đâu? Tàn Hương lắc đầu, ánh mắt đặt trên đỉnh núi mờ mịt phía xa. "Là ta đã sai, ta luôn nghĩ rằng. . . . . . Thật ra Quận chúa chỉ đang thương hại ta, thấy ta là nô lệ mất nước, mới đối với ta tốt hơn một chút, nhưng mà ta lại. . . . . ." Tàn Hương rũ mắt, nói tiếp: "Sau này ta sẽ biết thân biết phận, cũng sẽ không hy vọng xa vời những thứ không thuộc về ta nữa."

Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy dưới chân mình bất chợt nổi lên một ngọn lửa không tên, bởi vì câu nói này của Tàn Hương, nàng thở không thông, bộ ngực phập phồng.

Tàn Hương có thể cảm nhận được nhịp tim Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên đập thật mãnh liệt, cùng hơi thở dồn dập. Đây có phải đại biểu, Quận chúa vẫn có chút quan tâm nàng không? Nghĩ đến đây, Tàn Hương cắn môi kiềm chế hờn giận, nàng căm ghét bản thân không chịu thua kém, căm ghét sao đến thời khắc này, nàng vẫn như cũ hi vọng Quận chúa sẽ quan tâm nàng.

Rất nhiều lời đến bên môi, lại nuốt trở vào, Hoàn Nhan Quyến Hi cuối cùng không hề nói lời nào. . . . . .

Tàn Hương có chút thất vọng.

Trong lòng các nàng đều trải qua đấu tranh long trời lở đất, mãi đến khi đến được nơi ở của Tư Mã Cung Sinh.


Dằn lòng lại, Hoàn Nhan Quyến Hi xuống ngựa, lập tức đổi một phong thái khác. Nàng phải hoàn toàn gạt bỏ tạp niệm, chuyên tâm ứng phó Tư Mã Cung Sinh, sau đó đạt được mục đích, để hắn trị bệnh cho Tàn Hương.

Sau khi nhìn quanh nơi ở của Tư Mã Cung Sinh, Hoàn Nhan Quyến Hi cùng thuộc hạ trao đổi ánh mắt với nhau, từ bố cục nhà cửa liền có thể nhìn ra, Tư Mã Cung Sinh tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.

Cả tòa Tư Mã phủ diện tích rất rộng lớn, giống như vùng đất nhô ra biển, toà phđệ này ẩn sâu trong núi, nhìn ẩn ẩn hiện hiện, như ôm tỳ bà nửa che mặt*.

*Do bão tỳ bà bán già diện: một câu thơ trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.

"Quả nhiên là nhà y giả." Tàn Hương ngồi trên lưng ngựa khẽ nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi đưa tay ôm nàng xuống ngựa, hỏi: "Sao nói vậy?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7