Chương 9. Cái ôm này quá ấm áp
Hoàn Nhan Quyến Hi rất muốn mở miệng thỉnh Tư Mã Cung Sinh trị bệnh cho Tàn Hương, chung quy các nàng đã kéo dài một quãng thời gian rồi, nhưng Quyến Hi hiểu rõ, tùy tiện mở lời cũng không khôn khéo, Tư Mã Cung Sinh quyết không phải tục nhân, nếu hắn muốn chữa bệnh cho Tàn Hương thì không cần các nàng đích thân mở lời.
Ánh mắt Tư Mã Cung Sinh sáng ngời rạng rỡ, đã qua năm mươi tuổi mà thoạt nhìn ông tràn đầy sức sống, khí sắc so với Tàn Hương tốt hơn nhiều. Càng tiếp cận, càng gặp gỡ Tư Mã tiên sinh, lòng Hoàn Nhan Quyến Hi càng co lại một chỗ, nếu như ông ta chữa không dứt chân của Tàn Hương, vậy tất cả hi vọng của Quyến Hi cũng sẽ lập tức hóa thành bọt nước, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. . . . . .
Tay Tư Mã Cung Sinh vuốt chòm râu bạc trắng, nhìn Tàn Hương từ trên xuống dưới, sắc mặt không đổi, chỉ thoáng lắc đầu. Thấy thế, Hoàn Nhan Quyến Hi càng giống như lửa cháy đến chân, lòng như thiêu đốt, thấp thỏm bất an.
"Có thể tặng cho cô nương chén trà quý báu như vậy làm lễ vật, nói vậy lệnh tôn chắc chắn là một người phú quý?" Tư Mã Cung Sinh hỏi.
Tàn Hương nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không định trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Bởi vì ta đối với con đường trà nghệ lĩnh ngộ tương đối sâu sắc, mà gia phụ lại rất yêu thương ta, cho nên tặng ta chén trà kia."
"Ồ?" Nghe lời này, Tư Mã Cung Sinh càng thêm hào hứng, hắn làm một tư thế kính mời, nói: "Vậy mời cô nương bình phẩm chỗ trà này một chút, được không?"
Tàn Hương mỉm cười nói: "Được."
Nước trà nóng ấm tựa như cùng lúc tiến vào miệng Tàn Hương và Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng Quyến Hi khẽ cau mày, nàng không hề thích uống trà, còn Tàn Hương lại khe khẽ cười, đôi môi căng mọng thấm mấy giọt nước, cũng sáng bóng.
"Cảm tạ Tư Mã tiên sinh khoản đãi." Tàn Hương cười nói.
Tư Mã Cung Sinh nghiêng người về phía trước, vội vàng hỏi, "Sao nói vậy?"
"Trà Long Tĩnh, nước Hổ Bào, danh tuyền làm bạn danh trà, đã sớm nổi tiếng gần xa. . . . . ."
Tàn Hương vậy mà có thể một lời nói rõ, Tư Mã Cung Sinh mặt đầy hồng quang chỉ lộ vẻ tán thưởng.
"Suối Hổ Bào là một con suối nổi tiếng ở Hàng Châu, chất nước tinh khiết, ngọt ngào mát lạnh. Dùng nước Hổ Bào pha trà Long Tĩnh, hương thơm tràn vị giác, thấm vào lòng người, được ca tụng là Tây Hồ song tuyệt. Hơn nữa, nước Hổ Bào càng thần kỳ ở chỗ, dù cho mặt nước hơi cao hơn chén, nước cũng sẽ không mảy may tràn ra ngoài."
Tư Mã Cung Sinh liên tục tán thưởng, sau đó hắn nói: "Lịch duyệt của cô nương, lão xá lần đầu có chút mặc cảm không bằng, dám hỏi cô nương biết lai lịch suối Hổ Bào sao?"
Theo lời Tư Mã Cung Sinh vừa hỏi, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng nhìn nàng, Tàn Hương không khỏi đỏ mặt, rồi gật đầu.
Câu hỏi của Tư Mã Cung Sinh cũng không khó, lúc Tàn Hương còn nhỏ đã thường xuyên đi qua Hàng Châu, dạo chơi Tây Hồ, ngồi giữa dòng sông uống danh trà, sao có thể không biết lai lịch suối Hổ Bào.
"Đường Nguyên Hòa thập tứ niên, Tính Không đại sư lai du Từ Sơn, nhạc kỳ linh khí bàn úc, tê thiện kỳ trung. Tầm dĩ vô thủy, tương tha chi. Hốt thần nhân quỵ nhi cáo viết: tự sư chi lai, ngã đẳng chước huệ giả thậm đại, nại hà khí khứ? Nam nhạc đồng tử toàn đương khiển nhị hổ lai di, sư vô ưu dã. Dực nhật, quả kiến nhị hổ bào sơn xuất tuyền, cam liệt thuần hậu, thuần tịnh vô khuẩn. Dự vi: ‘thiên hạ đệ tam tuyền’"
Tàn Hương giải thích: "Đường Nguyên Hòa năm thứ mười bốn, Tính Không đại sư đến trước Từ Sơn du ngoạn, vô cùng yêu thích nơi này, bởi vì nơi này khắp chốn ẩn chứa linh khí, thích dừng lại đây ngồi thiền. Thế nhưng ngọn núi này dường như không có nước, ông dự định bỏ đi, lúc này bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống thần tiên, quỳ xuống cùng lúc nói: Từ khi đại sư đến nơi này, bố thí cho chúng ta rất nhiều ân huệ, sao phải bỏ đi chứ? Ta lệnh cho hai con hổ phía trước giúp người, đại sư chớ nên lo lắng. Ngày hôm sau, quả nhiên trông thấy hai con hổ, bào (đào) ra nước suối. . . . . ." Tàn Hương dứt lời, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói: "Kỳ thực, lai lịch suối Hổ Bào không chỉ có từng này. . . . . ."
Tư Mã Cung Sinh đứng dậy, chỉ nói: "Xin mời theo ta ghé vào nội thất." Nói rồi, ông xoay người tiến vào phòng trong.
Hoàn Nhan Quyến Hi hưng phấn khó nói nên lời, cuối cùng cũng qua được chặng thứ nhất, nàng lưu loát ôm Tàn Hương lên, sức lực cũng không vì một ngày chưa ăn gì mà giảm bớt, lúc ôm Tàn Hương rời khỏi tiền sảnh, rồi quay người đi đến một hành lang dài, nàng thỏa thích nói: "Bảo bối, ngươi thật lợi hại. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi nói chuyện thường là vô ý, chỉ là lời nàng nói lại mê hoặc Tàn Hương, hơn nữa còn có thể làm nàng ấy say mê thật lâu.
Tàn Hương chật vật muốn trốn khỏi lưới tình của Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng còn chưa nhích được bước nào đã bị hãm trở về, hơn nữa hãm đến càng sâu. Tàn Hương vươn tay ôm lấy cổ Quyến Hi, gò má chôn ở xương quai xanh nổi lên cao cao của Quyến Hi, đành chịu, cái ôm này quá ấm áp, Tàn Hương đã bị giam cầm chặt chẽ, Tàn Hương tự nói với bản thân, không được quên đi đau thương khắc cốt ghi tâm đêm qua, cái ôm này có thể cả đời cũng sẽ không thuộc về nàng, thế nhưng tay nàng vẫn đang ôm chặt Hoàn Nhan Quyến Hi, không chút buông lỏng, Tàn Hương âm thầm an ủi bản thân: có lẽ là mình đói bụng rồi thì phải, ôm chặt Quyến Hi mới có khí lực, mới có thể không ngã xuống. . . . . .
Vòng qua khúc ngoặt, Hoàn Nhan Quyến Hi theo Tư Mã Cung Sinh tiến vào một gian phòng rộng lớn, phía sau không còn tiếng bước chân, mấy đại hán kia không được phép vào.
"Hiếm người có thể bước vào gian phòng này, phàm đã bước vào, ta sẽ dốc cạn sức lực." Giọng nói vô cùng mạnh mẽ của Tư Mã Cung Sinh từ phía trước truyền lại, đây là lời hứa của ông.
Hoàn Nhan Quyến Hi đặt Tàn Hương lên chiếc giường trong phòng, không cần Tư Mã Cung Sinh phân phó, nàng chủ động cởi giày của Tàn Hương, tháo vải gạc quấn trên mắt cá chân nàng.
Tư Mã Cung Sinh nói: "Mời cô nương nằm xuống trước, ta xem thử mạch tượng của ngươi."
Tàn Hương nhìn qua Hoàn Nhan Quyến Hi, nghe lời nằm xuống.
Tư Mã Cung Sinh lẳng lặng bắt mạch, không nói một lời, nét mặt không vui mừng cũng không lúng túng. Gian phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hơi thở nhàn nhạt của ba người. Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi, xem ra còn muốn căng thẳng hơn Tàn Hương.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tư Mã Cung Sinh bất chợt cau mày. Ông nói: "Vết thương trên chân cô nương vẫn còn chữa được. . . . . ."
Tảng đá treo cao trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi rơi ầm xuống đất, cuối cùng vẫn có thể cứu chữa, nhưng vẻ mặt của Tư Mã Cung Sinh lại rất kỳ quái, đã có thể cứu, sao ông còn cau mày?
Tư Mã Cung Sinh nói tiếp: "Chẳng qua mạch tượng của cô nương rất kỳ quái. . . . . . Như có. . . . . . Lại như không. . . . . ." Ánh mắt ông vòng quanh trên mặt Tàn Hương, tiếp đó đứng lên nói: "Ta vẫn nên nhìn qua chân nàng đã."
Hoàn Nhan Quyến Hi truy hỏi: "Ý tứ của tiên sinh vừa rồi ta có chút không hiểu, mạch tượng của nàng rốt cuộc thế nào rồi?"
Tư Mã Cung Sinh ngập ngừng nói: "Không đáng ngại."
Hoàn Nhan Quyến Hi bán tín bán nghi.
Khoảng chừng qua một canh giờ, Tư Mã Cung Sinh cuối cùng dùng đủ mọi cách kiểm tra một lượt chân của Tàn Hương, nói với Quyến Hi: "Vị cô nương này là ai vậy?"
"Ta là. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn Tàn Hương, mới nói: "Tỷ tỷ của nàng."
Tư Mã Cung Sinh gật gù, nói: "Ta còn chưa biết danh tính hai vị cô nương, có tiện nói cho ta biết không?"
Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười nói: "Đương nhiên tiện, ta tên. . . . . ." Nàng chợt dừng lại, nếu như nàng nói mình họ Hoàn Nhan, nhất định bại lộ thân phận, sợ rằng sẽ dẫn đến nhiều chuyện phiền phức, giả sử Tư Mã Cung Sinh vì vậy này mà không chữa trị cho Tàn Hương, chẳng phải hỏng chuyện rồi sao? Trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra tên gì quá tốt, Hoàn Nhan Quyến Hi trực tiếp nói: "Ta tên Triệu Quyến Hi, nàng tên Triệu Tàn Hương." Sớm biết sẽ gặp tình huống này, trước đó nàng nên nghĩ kỹ một cái tên, Hoàn Nhan Quyến Hi nghĩ thầm.
Tàn Hương khẽ giật khóe môi, nhàn nhạt cười, không ngờ công phu bịa đặt của Quyến Hi cũng hay như vậy, mặt không biến sắc tim không đập.
"Họ Triệu. Đây chính là quốc họ mà. . . . . ." Tư Mã Cung Sinh nói tiếp: "Nhưng nhìn y phục của Quyến Hi cô nương, không giống người Trung Nguyên, ngược lại có chút giống. . . . . ."
"Người Đại Kim, đúng không?" Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp lời.
Tư Mã Cung Sinh mỉm cười gật đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét