Trang

16/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 8

Chương 8. Xinh đẹp độc nhất trên đời


Hoàn Nhan Quyến Hi mơ hồ cảm thấy, thật ra Tư Mã Cung Sinh đang ở trong phủ, chẳng qua bây giờ còn chưa đến lúc ra gặp các nàng.

Đôi mắt xinh đẹp của Tàn Hương vẫn chưa quan sát xung quanh, chỉ dùng dư quang liếc nhìn đại khái quang cảnh bên đường. Kiến trúc phủ Tư Mã có thể xưng tụng là hào hoa phú quý, đình đài lầu các, thủy tạ bên hiên, không thiếu chút gì, đủ hết mọi thứ. Chẳng qua Tàn Hương ở trong cung ngây ngốc quá lâu rồi, những kiến trúc này so với trong cung mà nói, chỉ có thể nói là phòng nhỏ gặp nhà lớn.

Đúng vậy, hoàng cung xa hoa, há ai có thể so bì?

Một nhóm mấy người đi đến tiền sảnh, Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng đặt Tàn Hương lên ghế, tiếp đó nàng cũng đi đến một cái ghế phía trước ngồi xuống, đám đại hán còn lại tách ra đứng bên người Tàn Hương cùng Quận chúa.

Nam đồng chỉ nhìn qua, liền biết người qua đường này lai lịch bất phàm.

"Đãi trà." Nam đồng hơi cao giọng nói.

Không lâu sau, một nữ tử diện mạo thanh tú tiện tay nâng khay trà, dâng lên ấm tử sa tinh xảo, cùng chén trà lưu ly bề mặt thuần màu vàng nhạt.

Vừa thấy chén trà, ánh mắt Tàn Hương lập tức phóng ra sắc thái khác thường, nàng kinh ngạc nói: "Đây chính là bảo vật thất truyền của Pháp Môn tự đời Đường?"

Nam đồng cười không đáp.

Đợi chén trà đặt bên người Tàn Hương, nàng được nhìn tường tận rồi, có chút thất vọng lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Đáng tiếc là đồ giả."

Lúc này đổi thành tiểu nam đồng kinh ngạc, có rất nhiều người có thể nhận ra chén trà này là vật trân quý, nhưng người chỉ thoáng nhìn sơ qua liền biết là giả, cực hiếm.

"Dám hỏi cô nương dựa vào đâu biết được chén trà là giả?" Nam đồng nói ra nghi vấn trong lòng.

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng nhìn kỹ chén trà, nhưng hoàn toàn không nhìn ra nguyên do, bởi vì nàng đối với văn hóa Trung Quốc cổ đại, hiểu biết cũng không nhiều.

Tàn Hương nói: "Lưu ly dùng để chế tạo trà cụ, bắt nguồn từ đời Đường, bởi vì thấy thể chất lưu ly có màu hơi trong suốt, rất được mọi người yêu thích, số lượng ít, cực kỳ quý giá." Tàn Hương ngâm khẽ nói: "Hữu sắc đồng hàn băng, vô vật cách tiêm trần. Tượng diên khán bất kiến, kham tương đối ngọc nhân*. Đây là thi nhân đời Đường tán dương lưu ly."

*Vịnh Lưu Ly - tác giả Vi Ứng Vật

Màu sắc như hàn băng

Không vương chút bụi trần

Ngà voi sao bì kịp

Sánh ngang với ngọc nhân

Bài này tìm không ra bản dịch tiếng Việt :v dịch đại thôi

Tàn Hương nhẹ nhàng cầm lấy chén trà bên cạnh nói: "Nhìn bề ngoài chén trà này, cùng chén trà lưu ly đời Đường năm đó thờ cúng Phật cốt xá lợi ở Pháp Môn tự cực kỳ giống nhau, nhưng từ kỹ thuật chế tác, liền rất dễ dàng biết được đây không phải chính phẩm."

"Thỉnh cô nương nói rõ." Nam đồng nói. Hắn đã gặp vô số người đến cửa cầu y giả, nhưng chưa từng gặp nữ tử đặc biệt như vậy.

Tàn Hương cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng nếu nam đồng đã hỏi, nàng đành phải nói: "Lưu ly trà cụ chỉ vừa mới nổi lên từ thời nhà Đường, chế phẩm đa phần là tạo hình nguyên thủy, trang trí đơn giản, phẩm chất lộ rõ hỗn tạp, độ trong suốt thấp, còn chén trà này phẩm chất lại tinh tế tỉ mỉ, độ trong suốt tương đối cao, rất rõ ràng không phải đồ vật đời Đường."

"Cô nương thật tinh tường!" Nam đồng thay đổi vẻ mặt cao ngạo, bắt đầu tôn kính người ngồi trước mặt.

"Quá khen." Tàn Hương hơi hơi cúi người nói.

Tri tính ——

Hoàn Nhan Quyến Hi chợt nhớ đến lời quân y đã nói qua với nàng. Nàng nhìn chén trà nhạt màu thầm nghĩ, Tàn Hương có tính là một nữ tử có tri tính không đây?

"Tiểu nhân nhớ không nhầm, cô nương vừa mới nói là: nhìn bề ngoài chén trà này. Lẽ nào cô nương đã từng thấy qua chén trà này ở nơi nào hay sao?" Nam đồng truy hỏi.

Tàn Hương trầm mắt, sau đó quay đầu nhìn chim phỉ thúy hót vang cùng cành liễu đung đưa ngoài cửa sổ, u sầu nói: "Nhiều năm trước, phụ thân từng tặng cho ta một chén trà, chén trà kia, chính là chén trà lưu ly của Pháp Môn Tự đời Đường truyền lại. . . . . ."

Nghe lời này, nam đồng tròn mắt, hắn còn chưa kịp tiếp tục mở lời, giọng một vị lão giả từ bốn phương tám hướng truyền đến ——

"Lẽ nào cô nương đã thấy chính phẩm sao?"

Tàn Hương cả kinh, đoán không ra giọng nói cuối cùng là từ đâu truyền đến, chốc lát, một lão giả đầu tóc bạc phơ bước chân vững chãi đi ra.

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy chắp tay nói: "Tư Mã tiên sinh!"

Lão giả cười nói: "Bỉ nhân bất tài, chính là Tư Mã Cung Sinh, làm phiền các vị đợi lâu."

Hoàn Nhan Quyến Hi từ nội tâm cười nói: "Đâu có đâu có ——" Tư Mã Cung Sinh chịu ra mặt, chứng minh ông ta có hứng thú với Tàn Hương, có thể Tàn Hương chính là người "tri tính" mà ông định nghĩa.

Tàn Hương cũng lễ phép cười đáp lại.

Tư Mã Cung Sinh ngồi vào chỗ gia chủ, nói: "Cô nương vẫn chưa trả lời lão xá."

Tàn Hương nói: "Ta nghĩ, phụ thân sẽ không tặng ta đồ giả, chén kia trải qua nhiều cách chứng thực, thật sự là đồ thật." Nhắc đến gia phụ, quốc vương Đại Tống, Tàn Hương không khỏi thương cảm.

Tư Mã Cung Sinh đã sớm ở chỗ tối ngắm kỹ Tàn Hương lâu lắm rồi, Tàn Hương mỹ lệ làm ông kinh ngạc, còn Hoàn Nhan Quyến Hi bên cạnh, tuy y  phục có chút kỳ lạ, mỹ lệ cũng không kém Tàn Hương, khuôn mặt các nàng xinh đẹp tuyệt trần, lại như đóa hoa mềm mại hoạt bát, càng có một kiểu xinh đẹp độc nhất trên đời.

Lại nghe trong miệng Tàn Hương liên tục không ngừng thốt ra lời nói nhỏ nhẹ, cùng vô hạn ý tứ ẩn chứa bên trong, càng khiến Tư Mã Cung Sinh nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Ông ta há có lý  không hiện thân?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7