Trang

23/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 24

 Chương 24. Thị thị phi phi


Sao nàng cam lòng được đây? Tàn Hương hi vọng mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi khắc đều ngắm nhìn Quyến Hi.

"Hương ——" Hoàn Nhan Quyến Hi như có khả năng nhìn rõ nội tâm Tàn Hương, không ngừng nói: "Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi —— yêu ngươi —— bây giờ chúng ta lập tức ra ngoài, cố chịu thêm chút nữa, van xin ngươi cố chịu thêm chút nữa. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi dùng thân thể đã quá sức chống đỡ bồng Tàn Hương lên, đạp lên sóng lửa, từng bước từng bước ra ngoài động. Nàng rất muốn chạy nhanh hơn, nhưng cảm thấy cả người đều lung lay muốn ngã, trước mắt một mảnh tối đen. Màn đen choáng váng cùng màu đỏ rực trong động trói chặt lấy nàng. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi giữ vững lòng tin, nàng nhất định phải đưa Tàn Hương ra ngoài.

Ánh sáng từ từ biến mất, tiếp đó bóng tối bao trùm. Hoàn Nhan Quyến Hi vừa nhỏ giọng gọi tên Tàn Hương, vừa dùng thân thể dò đường. Cơ thể mềm mại của nng hết lần này đến lần khác phải cọ lên tường đoán hướng đi mới không bị ngã.

Thời gian từ từ trôi qua, hơi thở Tàn Hương càng lúc càng yếu, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy tử thần như đang ở ngay sau các nàng. Sợ hãi khiến nàng tăng nhanh bước chân, vậy nên bề mặt da thịt va mạnh vào tường bắt đầu lan rộng hơn. . . . . .

Hoàn Nhan Quyến Hi từ lâu đã không còn thấy đau nữa.

Cuối cùng, giữa lúc ý thức  thể lực của Hoàn Nhan Quyến Hi bên bờ tan vỡ, chân nàng đã bước ra cửa động. Nữ tử thường ngày bình tĩnh kiên cường này, sau khi đặt người trong lòng xuống, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ, liền cắm đầu xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vương trên mặt đất, mặt đất vốn đỏ sậm lại bôi thêm một màn máu tanh.

Hai cổ thân thể đỏ ửng thoi thóp như tàn liễu được ánh trăng chiếu rọi hết sức chói mắt. Hơi thở hai người đều rất yếu ớt, nhưng dường như Hoàn Nhan Quyến Hi yếu hơn một chút.

Cơ thể Tàn Hương rất nhẹ, nhẹ hệt như một tiểu hài tử, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi đang trong tình huống bị nướng đến sắp ngất, đã ôm theo Tàn Hương chạy một đoạn đường thật dài thật dài, sức cùng lực kiệt thế kia có thể hiểu được, nàng mệt đến mức không muốn mở mắt, không muốn đứng lên, không muốn đi quản thị thị phi phi trên đời nữa. . . . . .


Mấy gã đại hán đi theo Hoàn Nhan Quyến Hi sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nhìn trăng nhìn sao, hi vọng nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi từ sau núi hiên ngang khỏe mạnh trở về. . . . . . Nhưng bọn họ đợi trái đợi phải, cũng không thấy bóng người.

Vì trước đó Hoàn Nhan Quyến Hi đã căn dặn, nên bọn đại hán không dám tùy tiện đến trước núi tìm Quận chúa  Tàn Hương, việc duy nhất có thể làm chính là ngồi yên chờ đi, chờ đợi suốt cả đêm. . . . . .

Khi bầu trời hóa thành màu mắt xanh thẳm, biển nước nóng ở núi lửa Đằng Xung nằm dưới vô số đám mây, tựa như một hoàn đảo biệt lập bị mây khói quẩn quanh, mộng cảnh đen tối cuối cùng chịu tạm tha cho một người ——

Người này là Tàn Hương.

Mí mắt của nàng sau nhiều lần đấu tranh, từ từ mở ra. Nàng ngơ ngác nhìn cảnh tượng xung quanh, hệt như bị tẩy não, đều đã quên sạch mọi thứ. Đây là đâu?

Nhấc cánh tay bị bức tường nóng như lửa làm bị thương lên, đau đớn âm ỉ khiến nàng bất chợt ý thức được, nàng không phải đang ở tiên cảnh được mây mù bao phủ, mà đang ở cửa nham động núi lửa.

"Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương nhớ được, hình ảnh cuối cùng khi rơi vào hôn mê là đang tựa vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi. Nàng đã hôn mê, sao lại có thể thoát khỏi biển nước nóng chứ?

Nghiêng đầu, tất cả đều đã có đáp án.

Vết máu đã khô đọng lại trên khóe môi Hoàn Nhan Quyến Hi, cả người đều lấp kín vết bỏng đỏ rực còn có chút trắng bệch, rất nhiều nơi da dẻ sưng phồng lên, nhiều chỗ còn bị sưng đến mức rách toạc ra. . . . . .

"Quyến Hi!" Tàn Hương sợ hãi kêu lên, dốc hết sức gọi Hoàn Nhan Quyến Hi. "Đây là ngươi sao? Sao lại như vậy!" Tàn Hương không ngừng lăn lộn bò đến bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác. Nàng nhìn kỹ người Hoàn Nhan Quyến Hi đầy vết thương vô cùng thê thảm, nước mắt nhất thời rơi lã chã.

"Không đâu . . . . . . Quyến Hi. . . . . . Ngươi tỉnh lại đi. . . . . ." Tàn Hương khóc thảm thiết, cảm thấy thế giới đã ruồng bỏ các nàng, nàng nên làm gì bây giờ? Quyến Hi có phải đã. . . . . .

Tàn Hương khóc càng lớn, nhưng sẽ không có ai nghe được. Nham động núi lửa vẫn uy nghiêm sừng sng bên cạnh nàng, không chút động lòng.

"Quyến Hi. . . . . . Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương gọi liên tục, khóc liên tục, gọi mãi, khóc mãi. . . . . .

Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn không tỉnh lại, tựa như đã ngủ ở ngủ say ở đây rất nhiều năm.

Tàn Hương qua loa lau nước mắt, không thể ở đây khóc mãi, nàng phải nghĩ cách cứu Quyến Hi. Mặc xong y phục của mình, lại vất vả giúp Hoàn Nhan Quyến Hi ăn mặc chỉnh tề.

Cơ thể trần trụi của Hoàn Nhan Quyến Hi đã ở ngay trong tay Tàn Hương, nhưng Tàn Hương hoàn toàn không suy nghĩ gì khác. Nhìn Quyến Hi người đầy thương tích, Tàn Hương ân hận tự trách, đau lòng khóc không ra nước mắt.


"Nhanh —— nhanh ———— nhanh đi ——" Tàn Hương thở không ra hơi nói với đám đại hán dưới núi: "Quyến Hi. . . . . . Các ngươi nhanh đi. . . . . ."

Mấy gã đại hán đồng thanh hỏi: "Làm sao? Quận chúa người bị làm sao!"

Gã đại hán vẫn còn chút tinh mắt phát hiện Tàn Hương đã chạy thẳng một mạch từ trước núi đến sau núi, "Chân của ngươi. . . . . ." Gã đại hán chỉ vào chân Tàn Hương, trợn mắt há mồm nói.

Bấy giờ Tàn Hương mới nhận ra, không ngờ nàng đã chạy thẳng xuống núi. "Chân ta. . . . . ." Tàn Hương trợn tròn mắt, vô cùng sửng sốt, chân nàng hoàn toàn lành lặn rồi!

Nhưng ngay lập tức lo lắng nói: "Chân ta không quan trọng, các ngươi nhanh đi xem Quyến Hi, nàng vẫn luôn hôn mê, ta gọi thế nào cũng không tỉnh lại. . . . . ." Nước mắt Tàn Hương lại rơi xuống.


Ba ngày sau, lúc nửa đêm trong một tòa khách điếm sang trọng, một ngọn đèn dài hắt lên cạnh giường, mặt Hoàn Nhan Quyến Hi trắng bệch như tờ giấy, trầm lặng nằm trên giường.

Tàn Hương ở bên cạnh nho nhỏ khóc, mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ, lẳng lặng tuyệt vọng đợi Hoàn Nhan Quyến Hi tỉnh lại.

"Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương thì thầm vô số lần, tràn đầy thâm tình.

Ngoài cửa sổ, giông bão cùng đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón áp bức gian nhà không quá lớn này, mưa bão ngoài cửa sổ tàn phá, phát ra tiếng động đáng sợ.

Tàn Hương nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi, kề khuôn mặt sát Hoàn Nhan Quyến Hi, rất gần rất gần. "Quyến Hi, tỉnh lại đi. . . . . . Ngươi luôn dạy ta kiên cường, ngươi cũng phải kiên cường hơn. Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, còn có tiếng ầm ầm, ta sợ. . . . . ." Nước mắt theo khóe mắt Tàn Hương rơi xuống, nhỏ lên mí mắt Hoàn Nhan Quyến Hi, lại từ từ thấm vào trong gối đầu mềm mại. "Nếu ngươi nắm tay ta giống như bình thường, nắm tht chặt tay ta, ta sẽ không sợ —— Quyến Hi, tỉnh lại đi, được không?" Tàn Hương vô cùng cẩn thận tỉ mỉ lau nước mắt đang "rơi" của Hoàn Nhan Quyến Hi, cười nói: "Ta biết ngươi không thể không cần ta, ngươi từng nói yêu ta. . . . . . Ngươi nói yêu ta . . . . . . Đừng quên, ngươi nói ngươi yêu ta. . . . . ." Tàn Hương liên tục lặp đi lặp lại câu nói này, nói đến khi đau lòng muốn chết. Nước mắt của Tàn Hương tràn ra khắp nơi, từ lúc ra ngoài chữa bệnh, nàng cũng chưa từng khóc đến đau lòng như vậy.

Hoàn Nhan Quyến Hi nằm lặng yên trên giường, không nghe thấy điều gì, cũng không nhìn thấy gì, yên ổn bình thản, nét mặt ung dung hờ hững. Dung nhan trẻ tuổi, xinh đẹp độc nhất. . . . . . Nhưng gương mặt đã từng rng rỡ, cũng từng bi thương này, giờ đây lại lặng lẽ như tro tàn. . . . . .

"Quyến Hi, ngươi nói ta biết bao giờ tỉnh lại. . . . . . Ta không sợ chờ đợi, thật đó, mười năm, hai mươi năm, ta đều sẽ ngồi ở đây đợi ngươi. Nhưng xin ngươi nói cho ta, ngươi sẽ tỉnh lại, được không? Đừng làm ta lo lắng. . . . . ." Nước mắt Tàn Hương đã sớm mơ hồ, xung quanh im ắng vắng vẻ, tiếng độc thoại yếu ớt đáng thương vang lên trong gian phòng, nhưng lại không thể lọt vào đầu Hoàn Nhan Quyến Hi.

Vô ích, mặc cho Tàn Hương kêu gào thế nào đều phí công vô ích, Hoàn Nhan Quyến Hi không hề nghe thấy.


Ngày lại sáng, Tàn Hương nặng nề ngẩng đầu, đôi mắt đđến đáng sợ. Dường như kể từ khi trở về từ nham động núi lửa, đôi mắt nàng chưa từng dễ chịu.

Tàn Hương nở nụ cười bi thảm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, "Chắc là ngươi chán ta rồi, bởi vì ta quá phiền phức. Nếu ngươi rời bỏ ta, ta đã không tiếp tục phiền đến ngươi. . . . . . Ngươi không cần xử lí rắc rối thay ta, cũng không cần mang ta từ ngàn dặm xa xôi đi trị bệnh, lại càng không cần chui vào núi lửa nóng rực. . . . . ."

Tàn Hương thở dài, thâm trầm tuyệt vọng, "Ngươi chán ta rồi. . . . . ."

Bất chợt cửa bị mở ra, một đại hán bưng nước nóng bước vào, "Ầm ——" để lên bàn, bất mãn viết trên mặt.

Tàn Hương lặng lẽ đi qua, thấm ướt khăn lau mặt cho Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Sao chổi." Lời đại hán thô lỗ đầy châm chọc vang lên.

Tàn Hương không hề quay đầu, chỉ chăm chú lau sạch làn da không bị bỏng của Hoàn Nhan Quyến Hi. Mấy ngày nay nàng đã quen với những lời lẽ châm chọc này.

Một nhóm mấy chục tên tùy tùng đều trút giận lên người Tàn Hương, hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả, băm thành muôn mảnh. Đám đại hán nhất trí cho rằng, nếu như Quận chúa không phải vì cứu nàng, vì trị vết thương ở chân nàng, nhất định sẽ không hôn mê bất tỉnh như bây giờ.

Nhưng đối với sự lên án như vậy, Tàn Hương bất lực phản bác. Bởi đây là sự thật, ngay cả chính Tàn Hương cũng nhận định như vậy, cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Nàng là tội nhân.

Tội nhân nghiệp chướng nặng nề.

Một nô lệ Đại Tống mất nước, cho nên tội càng thêm tội, tội đáng muôn chết.

Tàn Hương đều biết, đều hiểu, nếu Hoàn Nhan Quyến Hi cứ ngủ say không tỉnh thế này thì nàng cũng không sống nổi. Có điều như vậy cũng tốt, bớt đi một mảnh vải trắng. Chỉ là không biết mình sẽ chết thế nào, có phải sẽ rất thảm không.

"Ta sẽ ở cạnh ngươi, Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương nhẹ giọng nói: bất kể sinh tử.


Năm ngày ——

Mười ngày ——

Mời hết thảy danh y khắp cả Vân Nam, mỗi người tựa hồ chỉ có thể lắc đầu.

Ngoại thương cũng không phải nguy hiểm đến mức khiến Hoàn Nhan Quyến Hi hôn mê bất tỉnh, mà sức cùng lực kiệt, mất hết chân khí mới là chí mạng, Hoàn Nhan Quyến Hi vì cứu Tàn Hương, đã dốc cạn sức lực kiếp trước kiếp này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7