Chương 23. Cảnh tượng "yêu nhau"
"Quyến Hi!" Giọng nàng xuyên qua hơi nước, truyền vào tai Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Sao vậy?" Toàn bộ tinh lực của Hoàn Nhan Quyến Hi đều đặt lên việc dò đường, căn bản không chú ý đến chuyện gì vừa xảy ra.
"Sao ngươi không hạ tay trên tường xuống? Sẽ bị bỏng đó!" Tàn Hương nhắc nhở.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, tâm tình căng thẳng hơi thả lỏng. Nàng dĩ nhiên biết sẽ bị bỏng, nên mới bảo Tàn Hương lấy tay xuống. Nhưng dù sao vẫn phải có người vuốt đá quá giang, nếu tay không bám lên tường, trong tình huống đôi mắt không nhìn thấy gì, rất có thể cả người đều ngã lên tường, vấn đề không chỉ có bỏng tay.
"Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương khẽ cất tiếng, lại giơ tay lên, vẫn tìm được cánh tay mảnh khảnh đang giơ lên giữa không trung. "Sao ngươi còn không buông xuống!"
Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ nói: "Không sao, đừng lo." Nàng tạm thời buông cánh tay xuống, rồi kéo tay Tàn Hương đặt lên eo mình, dặn dò: "Ôm chặt eo ta, đừng sợ." Tiếp đó nàng lại bám lên tường tiến về trước.
Tàn Hương nghe lời dán vào Hoàn Nhan Quyến Hi, cánh tay ôm thật chặt vùng bụng săn chắc căng mịn phí trước. Vô tình bất cẩn, da thịt phủ đầy mồ hôi của Hoàn Nhan Quyến Hi cùng bàn tay đầy hơi nước của Tàn Hương nhẹ nhàng ma sát, tay Tàn Hương bất chợt trượt xuống vùng u cốc thần bí xanh um rậm rạp của Hoàn Nhan Quyến Hi, kết quả, Tàn Hương run giọng áy náy, lại kéo tay về đặt lên thắt lưng. . . . . .
Hoàn Nhan Quyến Hi không có thời gian để ý đến, bởi vì không khí bắt đầu trở nên nóng đến không chịu nổi, nàng cảm thấy hô hấp cũng rất khó khăn, mỗi bước đi đều gian nan. . . . . . Bình đài Tư Mã tiên sinh nói đến rốt cuộc nằm ở đâu chứ?
"Hương, ngươi sao rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi trầm giọng hỏi.
"Nóng quá ——" Tàn Hương thành thật nói, nàng cảm thấy mình giống như bị đặt vào giữa một nồi hấp màn thầu khổng lồ, đã sắp chín đến nơi rồi. Cảm giác này so với châm cứu không khá hơn bao nhiêu.
Đau chết là một cảm giác, nóng chết lại là cảm giác khác. Tàn Hương khó khăn nói: "Quyến Hi, chúng ta ra ngoài đi ——"
Hoàn Nhan Quyến Hi không dừng bước, nói: "Chịu hết nổi rồi? Khó chịu lắm sao? Có thể nhịn thêm một chút không?"
Tàn Hương nhẹ giọng nói: "Ta vẫn còn chịu được, nhưng ta. . . . . . Ta không muốn ngươi bị thương. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng cười, giọt nước ngưng kết trên lông mi không ngừng lăn xuống. "Không chết được đâu! Chỉ cần ngươi chịu được. . . . . . Kiên trì chút nữa, Hương. . . . . . Ta cảm thấy cũng không còn xa, chắc chắn sắp đến rồi."
Bất thình lình, một chùm ánh sáng từ trên trời giáng xuống ——
Hoàn Nhan Quyến Hi kích động nói: "Kìa! Hương. Chính là chỗ đó, chính là chỗ đó!"
Tư Mã Cung Sinh từng nói, ở trung tâm nham động núi lửa có một bình đài tên Tán Hoa, cả động chỉ có nơi này có nhiệt độ cao nhất, đứng trên bình đài một khắc* là đủ. Có một nơi có nguồn sáng từ đỉnh động chiếu thẳng xuống, hàng vạn tia sáng phát tán trên những giọt nước li ti trong bóng tối, giống như từng đóa kim hoa nở rộ, vậy nên bình đài có tên là Tán Hoa.
*Một khắc: 15 phút.
Từng làn hơi nóng giống như lửa đốt tập kích Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương, giống như có ngàn vạn cây kim vừa nung đỏ châm lên thân thể trần trụi. . . . . . Ngay lúc cảm thấy muốn bốc hơi, bình đài đã ở ngay trước mắt.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhấc chân ướt đẫm hơi nước, vất vả bước lên bình đài cao ba tấc, sau đó giúp Tàn Hương đang thở hồng hộc đứng lên.
Thành công rồi!
Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa ——
Thế nhưng nói nghe thì dễ? Mỗi một giây đều chật vật như vạn năm ánh sáng, nóng bức khắc nghiệt đã gần như áp đảo các nàng.
Có một chùm ánh sáng trên đầu chiếu xuống, Tàn Hương đã có thể hoàn toàn nhìn rõ Hoàn Nhan Quyến Hi. Nhưng cùng lúc đó, nàng cũng cảm thấy bản thân đang cách bờ vực cái chết càng lúc càng gần.
Nóng chết —— Tàn Hương muốn khóc, nhưng nóng đến khóc không nổi, khuôn mặt vặn vẹo, một tay nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi. Nhiệt độ thế này khiến người ta tuyệt đối không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn cứ kiên trì nói, động viên Tàn Hương. "Hương. . . . . . Nhịn thêm một chút, rất nhanh sẽ qua. . . . . ." Nói xong, nàng xoa xoa tay Tàn Hương, truyền thêm sức mạnh tinh thần cho nàng ấy.
Trước mắt từ từ trở nên mơ hồ, hơi nước tụ lại thành giọt lớn chảy xuống từ khóe mắt, giống hệt nước mắt. Nhiệt độ nóng bức như thiêu đốt cùng hơi nước quấn chặt hai người, không chút khe hở, như tằm quấn kén. Tàn Hương cố gắng muốn nhấc tay lên lau nước nóng xung quanh khóe mắt, nhưng vừa nhúc nhích một chút liền tuyên bố từ bỏ.
Chỉ có giữ nguyên tư thế bất động mới có thể gắng gượng chịu đựng chút ít, hơi động đậy đôi chút, hơi nóng như lửa đốt sẽ bắt đầu chuyển động hỗn loạn càng thêm nóng rực, từ bốn phía ập đến, cắt nát da thịt, thổi hơi nóng vào.
Tàn Hương cảm thấy hoảng sợ, khắp toàn thân đều bị nung nóng đến mức phát đau, chỉ có chỗ bị thương trên chân là ấm áp dễ chịu . . . . . . Từng luồng hàn khí trên người nàng đang bay lên, hơi nóng làm người ta chán ghét lại đang thổi vào chân nàng sức sống mới.
Mặc dù có vẻ chật vật, nhưng ít ra trên người Tàn Hương còn có một nơi da thịt cảm thấy dễ chịu, còn đối với Hoàn Nhan Quyến Hi mà nói, chỉ đều là thống khổ.
Nhớ đến Tư Mã Cung Sinh từng nói, trong nham động núi lửa cũng không có gì nguy hiểm, có thể để Tàn Hương tự đi một mình ──
Nhưng đó là chuyện không thể, đối với Hoàn Nhan Quyến Hi mà nói, nàng chắc chắn sẽ không yên tâm để một mình Tàn Hương đi vào thế giới mịt mờ sương khói kia, nàng nhất định sẽ giúp Tàn Hương tiến vào. Lần trước châm cứu trị liệu, Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự không giúp được gì, sự tiếc nuối đó cuối cùng có thể đền bù trong lần trị liệu này, nàng đã có thể chịu khổ cùng Tàn Hương.
Đôi mắt Tàn Hương mất đi màu đen tuyền, hơi nước nhuộm đỏ đồng tử xinh đẹp —— nàng ẩn nhẫn rên khẽ, khổ sở cắn môi, ý chí gần như sụp đổ. Thật sự không chịu nổi nữa, dù chỉ một khắc ——
"Quyến. . . . . . . . . . . . Hi. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Chỉ hai chữ, đã hao phí hết thảy năng lượng và chân khí của Tàn Hương, khuôn mặt luôn trắng nõn giờ đây đỏ rực, hệt như mặt trời vừa mọc. Thân thể mượt mà, mềm mại hoàn mỹ ánh đỏ, như thoa từng lớp từng lớp dầu mỡ.
Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không dễ chịu, nhưng sức chịu đựng rõ ràng mạnh hơn Tàn Hương tay trói gà không chặt. Nàng hơi dùng sức, ôm Tàn Hương vào lòng. Hai cỗ thân thể như hai lò lửa khổng lồ va vào nhau, nội tâm và thân thể như nổ tung cùng lúc.
Tàn Hương không hiểu vì sao ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đang sắp chết đến nơi, giác quan lại không tự chủ bị cơ thể Hoàn Nhan Quyến Hi hấp dẫn, trong đầu như ẩn như hiện ảo tưởng tình cảnh hai người "yêu nhau".
Tàn Hương tự trách, không hiểu sao lại bám chặt lên cổ Hoàn Nhan Quyến Hi. Hai người ôm nhau không nói gì, dụng tâm cảm thụ lẫn nhau. Giờ này khắc này, không còn nhiều luân lí đạo đức như vậy, cũng không còn ân oán tình thù, các nàng giống như vật thể ngây thơ hồn nhiên nhất trên đời, chỉ cùng ôm nhau vượt qua gian khó.
Đây là ải cuối cùng, Hoàn Nhan Quyến Hi nghĩ như vậy.
Đột nhiên, Tàn Hương trong lòng bắt đầu từ từ trượt xuống, cơ thể càng lúc càng nặng. Hoàn Nhan Quyến Hi lớn giọng gọi: "Tàn Hương! Tàn Hương ——"
Tàn Hương chậm rãi mở mắt, hơi thở mong manh. "Quyến Hi, ta giống như —— Quyến Hi ——"
"Sao vậy, nói đi! Thời gian sắp được rồi, nhịn thêm một chút. . . . . . Hương. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi dốc hết sức đỡ lấy cơ thể Tàn Hương.
Nếu Tàn Hương ngã xuống vào lúc này, vậy chính là âm dương cách biệt.
"Ta hơi lạnh. . . . . . Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương khó khăn nói, ý thức hỗn loạn.
"Tàn Hương, ngươi nhìn ta đi!" Hoàn Nhan Quyến Hi nhất thời quên mất hơi nóng thiêu đốt, kêu gào khẩn thiết, chỉ sợ Tàn Hương cứ vậy nhắm mắt.
Tàn Hương tuyệt vọng ngắm gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nàng đã không còn hơi sức nói bất kì lời nào. Không khí bốn phía đột nhiên trở nên cằn cỗi thê lương, nhưng chỉ nháy mắt lại trở lại là lò lửa. . . . . .
Ý thức Hoàn Nhan Quyến Hi cũng bắt đầu mông lung, nhưng cách thời gian một khắc còn sớm ——
Tàn Hương nở nụ cười, hồn nhiên tươi sáng, hệt như đóa mẫu đơn đang nở rộ dưới núi. Nụ cười rực rỡ này khiến Hoàn Nhan Quyến Hi sợ hãi, nàng lớn tiếng gọi tên Tàn Hương, nhưng Tàn Hương dường như không nghe thấy. . . . . .
Ý cười bên môi càng đậm, mí mắt Tàn Hương từ từ nhắm lại, lưu lại một hàng lông mi đen óng như tơ.
Đây nhất quyết không phải là kết quả Hoàn Nhan Quyến Hi mong đợi.
Tàn Hương của nàng tuyệt đối không thể có chuyện như vậy!
Hoàn Nhan Quyến Hi vỗ nhẹ mặt Tàn Hương, giọng kêu gào run rẩy: "Hương —— ngươi mở mắt ra, ngươi nhìn kỹ ta —— nghe thấy không? Ngươi không thể có chuyện gì, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi —— ta là Quyến Hi tha thiết yêu ngươi. . . . . ."
Hệt như kỳ tích, đôi hàng mi như tro tàn của Tàn Hương rung lên, chậm rãi tách ra, vừa giống nhạc dạo, lại vừa như chương cuối cùng.
Quyến Hi thật sự sợ hãi. Tàn Hương của nàng sao có thể yếu ớt như vậy chứ? Lúc châm cứu trị liệu, nàng ấy không phải vẫn chịu đựng được sao.
Đôi mắt Tàn Hương mở ra, đồng tử đỏ rực, như một viên đá hồng ngọc trong suốt lấp lánh, tràn ngập thâm tình. Nàng không nghe nhầm chứ. . . . . . Hoàn Nhan Quyến Hi nói, tha thiết yêu nàng. . . . . .
Tàn Hương đợi mãi câu nói này, đợi đến chết đi sống lại, đợi đến mấy đời mấy kiếp, đợi đến từ bỏ rồi lại kiên trì, đợi đến vũ trụ hồng hoang*. . . . . .
Hoàn Nhan Quyến Hi cuối cùng đã nói rồi sao?
Yêu nàng!
Tàn Hương đang nở nụ cười hạnh phúc giữa cực độ thống khổ, giống như trăn trối, khó khăn phát ra hai chữ: "Quyến Hi. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi ôm chặt Tàn Hương, lớn tiếng gọi, hoàn toàn mất hết lí trí. "Không cho phép ngươi nhắm mắt lại, ngươi nhìn kỹ ta! Tàn Hương, ngươi phải dũng cảm, ngươi phải kiên trì, ngươi phải kiên cường gắng gượng. . . . . . Nếu ngươi đi rồi ta phải làm sao đây? Ngươi không yêu ta sao?"
Như bị lửa nhiễm đỏ, khuôn mặt Tàn Hương hệt như đóa hoa sen chớm nở, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng cố gắng nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi, đang tranh đấu cùng vận mệnh. Tàn Hương rất muốn rất muốn nghe Hoàn Nhan Quyến Hi nói yêu nàng lần nữa, nhưng Tàn Hương không còn hơi sức mở miệng, nàng chỉ khẽ nhếch đôi môi anh đào, hơi thở yếu ớt, nàng nghe lời Hoàn Nhan Quyến Hi, không nhắm mắt.
(“Vũ trụ hồng hoang” trích trong “Thiên Tự Văn”:
Trích:
Thiên địa huyền hoàng
Vũ trụ hồng hoang
Nhật nguyệt doanh trác
Thần Tú liệt trương
Dịch:
Trời đất mù mịt giữa đen vàng
Vũ trụ hoang vu nước ngập tràn
Đứng xế, mặt trời theo bóng dáng
Vơi, đầy, vầng nguyệt với thời gian
Các vì tinh tú như bầy xếp
Phân định đặt tên đã rõ ràng
(Đoạn dịch này được đăng trên wikipedia.)
Hồng hoang: từ ghép giữa hồng thủy (nước lớn) và hoang vu.
“Thiên Tự Văn” là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương (502 - 557), được tạo thành từ chính xác 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn chữ và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ, được dùng làm sách vỡ lòng suốt nhiều thế kỉ. Giống như một cuốn từ vựng. Phía trên là trích đoạn mở đầu.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét