Chương 35. Phi!
Bích Xuân bên cạnh khóc lóc, nhưng vẫn không quên cốt truyện mình vẽ ra, thêm mắm dặm muối nói: "Đều trách ả Quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi rách gì đó, nếu không do ả, tiểu thư cũng sẽ không bị tên ác nhân chà đạp."
Tàn Hương chợt liếc nhìn Bích Xuân, thế nhưng không nghĩ nhiều. "Ngươi đừng nói lung tung, có liên quan gì đến Quận chúa, nàng là ân nhân của ta!"
"Ân nhân gì chứ? Đại Kim có thể có cái gì tốt? Ngươi đó! Ngươi có phải là người Tống không! Ta. . . . . ." Triệu Cát tức giận suýt chút đứng không vững, chỉ vào mũi Tàn Hương mắng: "Ngươi thực sự đã làm ta quá thất vọng, uổng công ta phí hết tâm tư nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, uổng công Đại Tống phí hết tâm tư nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, vậy mà ngươi. . . . . . Phi!" Triệu Cát nhổ một ngụm lên người Tàn Hương, "Mặc kệ ngươi dùng cách gì, tóm lại ngươi phá bỏ đứa con hoang này cho ta, bằng không, ngươi cũng chết theo nó đi!"
"Con. . . . . ." Nước mắt Tàn Hương lã chã rơi xuống, nàng không biết mình đã làm sai điều gì.
Bích Xuân nhìn thấy Tàn Hương rơi lệ, cũng không nhịn được mà khóc, khóc còn dữ hơn Tàn Hương.
"Ta về cho rồi!" Triệu Cát tức giận phất tay áo bỏ đi.
Tàn Hương không ngăn được, muốn giải thích cũng không có cơ hội.
Bích Xuân trái lại có chút cuống lên, "Thái thượng hoàng, cơ hội như vậy không nhiều, người nhất định phải quý trọng đó! Bích Xuân ta bất chấp nguy cơ rơi đầu, đón người từ trong ngục đến đây gặp tiểu thư một lần, người không thể cứ thế mà đi được, sau này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại."
"Ta ở đây sắp bị tức đến chết rồi, còn ở lại làm gì! Sớm biết như vậy ta đã không đến gặp Tàn Hương." Triệu Cát không thèm quay đầu, đi thẳng đến cửa lớn, Bích Xuân cũng chỉ có thể phái người đưa Triệu Cát về.
Trong sân chỉ còn lại Tàn Hương và Bích Xuân, Tàn Hương khóc đẫm nước mắt.
Bích Xuân đau lòng đến bên Tàn Hương, Tàn Hương ngồi trên ghế đá, Bích Xuân đứng đó, nhẹ nhàng ôm Tàn Hương, vuốt mái tóc dài của nàng. "Đừng khóc, Thái thượng hoàng cũng là bất đắc dĩ thôi!"
"Sao người lại không nghe ta giải thích?"
Bích Xuân không nói gì, nhắm mắt yên tĩnh cảm nhận cảm giác ôm Tàn Hương, thật dễ chịu. . . . . .
Cũng thật ghen tỵ!
Bởi vì hiện giờ người có quyền ôm Tàn Hương nhất không phải nàng, mà là Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Tiểu thư, ả Quận chúa kia vẫn đối xử tốt với người chứ?"
"Nàng tốt với ta." Tàn Hương nói một câu vô cùng tình cảm.
"Tốt bao nhiêu, có như ta đối với người không?"
"Này không giống nhau." Tàn Hương ngẩng đầu nhìn Bích Xuân.
Bích Xuân nhìn gương mặt tuyệt sắc của Tàn Hương, trong lòng rung động như cành liễu xanh nhẹ nhàng đu đưa lướt qua làn nước biếc, nhu tình dạt dào khó có thể lắng đọng.
"Có gì không giống? Đây không phải đều là yêu sao?"
"Yêu?" Tàn Hương nhíu mày.
"A, không, không phải ta có ý đó. . . . . ." Bích Xuân khẩn trương chữa lại: "Yêu mà ta nói là tôn kính, kính trọng."
Tàn Hương gật gù, xem như đã hiểu. "Vậy sao giống nhau được? Chúng ta là tỷ muội, còn ta với Quyến Hi là tình nhân. Duyên phận giữa ta với nàng ấy giống như đã định từ kiếp trước, kiếp này phải yêu nhau trọn đời vậy đó."
"Tiểu thư, người đừng ngốc nữa! Quận chúa sẽ không đối xử thật lòng với người đâu, ả không xứng với người. Hơn nữa, người chưa nghe nói ả sắp kết hôn sao? Cùng Bố Uy của ả bắt nạt người. Sao người còn ngốc như vậy chứ, còn tưởng rằng ả đối với người yêu thương thắm thiết!"
Lòng Tàn Hương bỗng nhiên căng thẳng. "Ngươi cũng nghe được chuyện này?"
"Hiện giờ chuyện này là chuyện hệ trọng ở Đại Kim, Hoàng thượng đích thân quyết định hôn sự, thời gian đều sắp xếp hết rồi, lẽ nào còn sai được sao? Hai tháng sau, kiệu lớn của Bố gia sẽ được khiêng đến cổng chính nhà Hoàn Nhan."
"Không! Không thể nào!" Tàn Hương đứng phắt lên. "Hoàn Nhan Quyến Hi căn bản không còn thích Bố Uy."
"Nhưng ván đã đóng thuyền, dù cho Hoàn Nhan Quyến Hi lợi hại đến đâu hẳn cũng không dám chống lại ý chỉ của phụ hoàng ả." Bích Xuân còn đang định nói gì đó, Tàn Hương sợ hãi chạy vội ra cửa, hướng về phủ Quận chúa.
Hoàn Nhan Quyến Hi về phủ, Tàn Hương lại đi vắng. Hỏi ai họ cũng nói chưa từng nhìn thấy Tàn Hương ra ngoài.
Chuyện này thật quái lạ, Tàn Hương có thể đi đâu chứ?
Bấy giờ, Nặc Nhã đã về đến, mang theo gương mặt uể oải, đau buồn cùng mất mát.
"Nặc Nhã, ngươi có gặp Tàn Hương không?"
Nặc Nhã nhìn Quận chúa, nước mắt rưng rưng, nàng thật uất ức! "Có gặp. . . . . ."
"A? Nàng ấy đâu rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi vội hỏi.
"Ả đến Nghĩa phủ rồi."
"Đến chỗ nhị ca ta làm gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi ngược lại.
"Chỉ sợ ta không tiện nói."
"Sao không tiện! Nói!" Hoàn Nhan Quyến Hi ra lệnh.
Nước mắt Nặc Nhã rơi xuống.
Nàng vẫn thích nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của Quận chúa, vô cùng xinh đẹp, rất động lòng người. Nặc Nhã cứ nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi như vậy, vừa nhìn vừa rơi nước mắt.
Hoàn Nhan Quyến Hi còn tưởng do mình lạnh lùng quát mắng đã làm Nặc Nhã khóc. "Ngươi khóc cái gì, ta cũng đâu có nói gì, chỉ bảo ngươi hồi báo đúng sự thật thôi."
Thật ra Nặc Nhã khóc là vì Bích Xuân đã cướp đi thứ quan trọng nhất của nàng.
Nặc Nhã nói: "Được rồi, vậy ta liền nói đúng sự thật, Tàn Hương tiểu thư đến tìm Bích Xuân, Bích Xuân lén lút cho đón Triệu Cát ra ngoài, để cha con bọn họ gặp nhau."
"Còn có chuyện như vậy!" Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn Nặc Nhã, không nói gì, quay người bỏ đi.
Đây không phải là chuyện nhỏ, Hoàn Nhan Quyến Hi ngẫm nghĩ thật kỹ.
Triệu Cát trước đây là Hoàng đế Đại Tống, đâu thể để người ta tùy tùy tiện tiện liền lén lút thả ra gặp người, hơn nữa, dù là Tàn Hương mà Hoàn Nhan Quyến Hi yêu nhất, cũng không có quyền được gặp ông ta.
Nặc Nhã ở trong căn nhà nhỏ sau Trì Nhiên điện hao phí suốt cả ngày, để tiêu hóa hai cơn ác mộng Bích Xuân mang đến trên thân thể và tư tưởng của nàng.
Đợi mặc quần áo tử tế chuẩn bị chạy ra khỏi cửa, vô ý thoáng nhìn thấy Tàn Hương vội vội vàng vàng chạy đến.
Nặc Nhã tò mò theo sau nàng, mới nhìn thấy một màn nàng và phụ thân gặp nhau.
Nặc Nhã cho rằng cuối cùng cũng âm thầm bắt được sơ hở của Tàn Hương, lại không hay biết lúc nàng đang trốn một góc nhìn lén, tất cả những điều này đều nằm trong lòng bàn tay Bích Xuân. Bích Xuân cố ý muốn để Nặc Nhã nhìn thấy Tàn Hương và Triệu Cát gặp nhau!
Tàn Hương đẩy mạnh cửa, trên mặt còn có nước mắt.
"Nàng, về rồi?" Nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi ngay ngắn trong phòng phòng, nàng có chút nghẹn ngào.
"Sao vậy? Nhìn thấy ta ngạc nhiên lắm sao?"
"Đâu có đâu. . . . . ." Tàn Hương vội lau nước mắt trên mặt.
"Nàng khóc sao?"
"Đâu có. . . . . ." Tàn Hương vậy mà lại tròn mắt nói dối trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người cầm chén trà nhấp một ngụm. "Hương, hơn nửa ngày hôm nay nàng đi đâu?" Hoàn Nhan Quyến Hi cho Tàn Hương cơ hội nói thật, bất luận chuyện gì, chỉ cần Tàn Hương thừa nhận, Hoàn Nhan Quyến Hi đều sẽ không tính toán, huống hồ Hoàn Nhan Quyến Hi hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Tàn Hương như vậy, cũng cảm thông cho tâm tình của nàng.
"Ta. . . . . . Không đi đâu hết. . . . . . Chỉ ra ngoài đi dạo, giải sầu." Tàn Hương ra vẻ ung dung nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ nhắm mắt.
Tàn Hương đang nói dối.
Nàng nói dối với mình.
Sao nàng không dám nói thật? Sao không thể nói thật?
"Vậy nàng khóc cái gì chứ?" Giọng điệu Hoàn Nhan Quyến Hi có chút sắc bén.
"Không có gì. . . . . . Nhớ đến chuyện trước kia thôi."
Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Tàn Hương mỏng manh yếu đuối, bất chợt cảm thấy nữ nhân đứng trước mặt sao lại xa lạ như vây. Không ai thích bị lừa gạt, còn bị người mình yêu nhất lừa gạt.
Lẽ nào Tàn Hương không hiểu, bất luận xảy ra chuyện gì, Hoàn Nhan Quyến Hi đều sẽ đứng cạnh nàng, che mưa chắn gió cho nàng sao?
Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên nhớ đến ngày đó, một ngày trước đây rất lâu, Tàn Hương đã nói "Thời cuộc buộc Võ Mị Nương lập nên một thiên hạ mới, chính là ta muốn nói, nếu được, nàng cũng có thể. . . . . ."
Nếu Tàn Hương nói như vậy, chứng minh dã tâm Tàn Hương cũng đủ lớn, hôm nay nàng lại bí mật chạy đi gặp phụ thân nàng, lẽ nào. . . . . . Bọn họ muốn làm những chuyện này ngay trước mắt mình sao?
Hoàn Nhan Quyến Hi chưa bao giờ hoài nghi Tàn Hương giờ đã bắt đầu hoài nghi.
Khởi đầu đáng sợ nhất, chính là hai người bắt đầu nghi ngờ.
Nghi ngờ giống như mối mọt, mặc dù không lớn, nhưng có thể khiến cả ngọn núi cao vút tầng mây đổ sụp.
Lòng Hoàn Nhan Quyến Hi có chút nguội lạnh, nàng cười nhạt, mùi vị có chút châm chọc: "Ta muốn nghỉ ngơi, săn bắn cả ngày cũng mệt mỏi rồi, nàng cũng mệt phải không?" Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhìn Tàn Hương.
Tàn Hương sao lại không nghe được trong lời Hoàn Nhan Quyến Hi có ý ám chỉ, lẽ nào Hoàn Nhan Quyến Hi đã biết gì đó? Lòng Tàn Hương chợt căng thẳng, cúi đầu nói: "Vậy giờ ta đi lấy nước cho nàng rửa mặt."
"Không cần." Hoàn Nhan Quyến Hi cao giọng nói, "Bảo Nặc Nhã đến hầu hạ ta đi."
Hoàn Nhan Quyến Hi đã rất lâu không bảo Nặc Nhã đến hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng, nói đúng hơn đều là Tàn Hương làm những việc này. Làm những việc này cũng không có vẻ đối phương thấp kém hơn, mà để bày tỏ yêu thương, đừng nói Tàn Hương sẽ lau người cho Hoàn Nhan Quyến Hi, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng thường xuyên làm những chuyện như vậy cho Tàn Hương. Nhưng hôm nay Hoàn Nhan Quyến Hi lại không cần Tàn Hương mà sai bảo hạ nhân, điều này khiến Tàn Hương có linh cảm không lành.
Sau khi Tàn Hương khẽ đẩy cửa ra ngoài, Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Nàng rất phiền.
Lời nói dối của Tàn Hương làm nàng phiền lòng, Bố Uy nghênh thú làm nàng phiền lòng, xung quanh xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện đều có thể làm nàng phiền lòng!
Tựa như một vòng lẩn quẩn, kéo nàng vào rồi lại kéo vào sâu hơn . . . . . .
Không được!
Hoàn Nhan Quyến Hi chợt mở mắt, nàng phải nghĩ cách.
Tàn Hương đến phòng hạ nhân, nhìn thấy Nặc Nhã đứng tựa vào cửa, từ phía sau cũng không thể nhìn thấy Nặc Nhã đang làm gì, thật ra Nặc Nhã đang khóc một mình.
Tàn Hương dặn dò đơn giản một tiếng: "Quận chúa bảo ngươi hầu hạ tắm rửa." Sau đó liền bỏ đi.
Đáy lòng Tàn Hương nặng nề bất an, dường như linh cảm được có chuyện sắp xảy ra, nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy, ngay khi nàng từ phòng Nặc Nhã ra ngoài, mang theo nỗi lòng mất mát rời phủ Quận chúa, vừa bước ra đường, Bố Uy cũng vừa khéo cưỡi ngựa từ phủ của mình lao ra, định vào cung báo cáo một chuyện.
Tàn Hương chỉ muốn ra ngoài giải sầu, vậy mà ——
Bố Uy cưỡi ngựa đúng lúc lướt qua bên người nàng.
Ngựa đã nhanh chóng lao qua, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Tàn Hương lòng Bố Uy bỗng thắt lại.
Bố Uy ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại chạy trở lại, không nói lời nào cắp Tàn Hương mảnh mai lên, đặt nàng trước người mình, một loạt động tác thành thục lưu loát. Tàn Hương vẫn còn đang mơ hồ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét