Chương 36. Cũng có thể dịu dàng như vậy
Lúc Tàn Hương kịp phản ứng, sau lưng đã dựa vào vòng tay rộng lớn của Bố Uy, Tàn Hương bắt đầu điên cuồng vùng vẫy phản kháng, làm cho người đi đường nhao nhao ngoảnh đầu nhìn.
"Ngươi thả ta ra! Ngươi mau thả ta ra."
Gương mặt Bố Uy bình tĩnh, mím môi không nói gì, chỉ cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phủ mình, không vào cung nữa.
Ai thấy được một màn này? Gián điệp Bích Xuân cài trước cửa nhà Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy rõ ràng, tên tiểu tử này vội vã chạy về mảnh đất nhỏ của Bích Xuân báo cáo lại.
"Có chuyện này sao?" Bích Xuân hỏi.
"Không sai chút nào, tiểu bộc tận mắt nhìn thấy."
"Ngươi đi đi, tiếp tục canh giữ trước cửa nhà Hoàn Nhan Quyến Hi, ta tự có cách."
Đôi mắt Bích Xuân đảo một vòng, nàng có thể cố nhịn để Tàn Hương mỗi ngày ở cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng nàng không cách nào chịu để Tàn Hương ở cạnh Bố Uy dù chỉ một giây.
Bích Xuân vội vội vàng vàng thay y phục, chân vừa bước ra cửa liền gặp Hoàn Nhan Nghĩa bước đến chặn đầu, Hoàn Nhan Nghĩa nhìn Bích Xuân bằng ánh mắt có chút nhơ nhớp, khó hiểu hỏi: "Nàng đi đâu?"
Bích Xuân không để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta đi tìm muội muội chàng bàn chuyện mua son phấn, chuyện này chàng cũng quản sao?"
"A, ta đây không quản. . . . . ." Hoàn Nhan Nghĩa quay đầu nói với Bích Xuân: "Gần đây nàng bận chuyện gì vậy? Ta tựa hồ có chút thắc mắc. Nhưng nhìn nàng có vẻ rất bận rộn?"
"Không phải chàng muốn ta giải thích với chàng bây giờ chứ?" Bích Xuân nhíu mày, căn bản không xem trọng Hoàn Nhan Nghĩa.
Nam nhân đúng là đê tiện, ngươi càng không xem trọng hắn, hắn lại càng muốn ưỡn mặt dán vào cặp mông lạnh. Thái độ Bích Xuân lúc thì lạnh lùng lúc thì nhiệt tình khiến Hoàn Nhan Nghĩa nghĩ không thông, hắn luôn cảm thấy trên người Bích Xuân như có một loại ma lực, chỉ cần gặp nàng hồn vía lập tức sẽ bay lên mây.
Hoàn Nhan Nghĩa cười nói: "Không cần phải nói bây giờ, ta biết nàng có chuyện gấp cần làm, đi đi. Bất quá. . . . . ." Hoàn Nhan Nghĩa bất chợt nhớ đến mục đích chính hôm nay đến chỗ Bích Xuân. Có người bóng gió bên tai Hoàn Nhan Nghĩa, nói rằng Bích Xuân đang âm thầm làm mấy chuyện mờ ám, Hoàn Nhan Nghĩa muốn thăm dò ý tứ Bích Xuân. Bất quá đối với mấy việc này Hoàn Nhan Nghĩa cũng không thèm để ý, ở trong lòng Hoàn Nhan Nghĩa, một nữ nhân có thể làm được đại sự gì? Làm mấy hoạt động mờ ám chẳng qua là tham chút tiền, còn làm gì được chứ?
"Bất quá làm sao?" Bích Xuân nhìn Hoàn Nhan Nghĩa muốn nói lại thôi, dừng bước thăm dò.
"Có phải nàng đang giấu ta làm chuyện gì bí mật không?"
Lời này vừa nói ra, lòng Bích Xuân đột nhiên căng thẳng, có điều ngoài mặt lại vờ như vô cùng bình tĩnh. "Ta đúng là đã giấu chàng làm vài chuyện."
"A?" Hoàn Nhan Nghĩa vô cùng kinh ngạc.
"Giấu chàng mua thật nhiều son phấn, cho mình thêm mấy bộ y phục, lại còn tuyển hai nha đầu hầu hạ ta. . . . . ." Không đợi Bích Xuân nói xong, Hoàn Nhan Nghĩa hỏi: "Chỉ mấy chuyện này?"
"Đúng vậy, chỉ mấy thứ này." Bích Xuân thản nhiên trả lời.
"Ai, ta đã biết đám nữ nhân các nàng cũng chỉ có mấy chuyện này mà. Chuyện bé xé ra to. Được rồi, nàng cứ đi đi." Hoàn Nhan Nghĩa phất phất tay áo.
"A, đúng rồi." Hoàn Nhan Nghĩa lại gọi Bích Xuân. "Đi sớm về sớm, ta ở đây đợi nàng, ta muốn ngắm y phục mới nàng mua, mặc trên người nàng nhất định vô cùng đẹp mắt." Hoàn Nhan Nghĩa vừa nói lòng dạ vừa nhộn nhạo.
Bích Xuân mỉm cười. "Đợi chốc lát, ta lập tức sẽ về hầu hạ chàng."
Bích Xuân ra khỏi cửa, lập tức gọi tâm phúc đến, "Nói, hai ngày qua Hoàn Nhan Nghĩa đã đi đến đâu, đi với ai. Còn có người đang nói bóng gió sau lưng, việc này không thể không tra."
Tâm phúc trả lời: "Đã hiểu Thất phu nhân, ta lập tức đi điều tra."
"Ân, nếu tra được rồi, lập tức. . . . . ." Bích Xuân làm một động tác giết, không phải nàng lòng dạ độc ác, ai chống đối nàng mà nói, cũng chỉ có một con đường chết. Muốn sinh tồn ở Đại Kim, Bích Xuân đã nhận rõ chỉ có một con đường, con đường đó trải đầy chông gai và máu tươi.
Tâm phúc nhanh chân rời đi.
Hiện giờ Bích Xuân có chuyện quan trọng hơn phải làm, không được chậm trễ, nàng sẽ không đứng nhìn tiểu thư chịu uất ức mà không quan tâm. Nghĩ đến đây, Bích Xuân không khỏi hừ lạnh một tiếng, Hoàn Nhan Quyến Hi biết yêu là gì sao? Ả không biết! Nếu ả thật sự yêu tiểu thư, ả sẽ không để Bố Uy mang tiểu thư đi, ngay từ lần đầu tiên!
Chốc lát, kiệu của Bích Xuân đã đến trước cổng phủ Quận chúa, Bích Xuân xuống kiệu đích thân gõ cửa, nàng thật sự có phần luống cuống.
Môn vệ vừa nhìn thấy là Thất phu nhân của Hoàn Nhan Nghĩa, vội vàng đi thông báo.
Hoàn Nhan Quyến Hi rất nhanh liền ra đón.
Hoàn Nhan Quyến Hi từ xa bước đến, tỏa ra khí khái hào hùng, khí chất bất phàm, đôi mắt màu u lam hơi ẩn chứa vẻ cao ngạo, tựa như nàng trời sinh đã cao ngạo rồi.
"Tàn Hương bị Bố Uy mang đi rồi." Bích Xuân nói thẳng.
Hoàn Nhan Quyến Hi sửng sốt, trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa được tin này. Bố Uy lại mang Tàn Hương đi? Tàn Hương cũng đã mang thai con của Bố Uy rồi, lẽ nào hắn còn chưa hài lòng sao? Nhất định phải khiến hai người bọn họ dây dưa mãi không dứt như vậy?
"Chuyện khi nào?" Mỗi khi có chuyện lớn đều bình tĩnh, Hoàn Nhan Quyến Hi thản nhiên, từ tốn hỏi.
Bích Xuân lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, mặc dù Bích Xuân tự nhận bản thân thông minh vô địch, xinh đẹp như hoa, gặp biến không sợ, khí thế vương giả, nhưng đứng trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, không thể phủ nhận, nàng cảm thấy mình vô hình trung thấp hơn phân nửa. Sao lại có cảm giác này? Chắc là địa vị khác hẳn nhau.
Bích Xuân nàng cùng lắm chỉ là tiểu thiếp, còn Hoàn Nhan Quyến Hi lại là Quận chúa Đại Kim, hơn nữa danh chính ngôn thuận, căn chính miêu hồng.
*Căn chính miêu hồng: Xuất thân trong gia đình tốt.
"Vừa mới đây thôi." Bích Xuân nói không chút suy nghĩ.
"Ở đâu?"
"Trước cửa phủ ngươi."
"Tàn Hương bị bắt cóc, sao ngươi có thể biết ngay tức khắc?"
"Ta hầu hạ tiểu thư nhiều năm, chắc là tâm linh cảm ứng thôi." Bích Xuân nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người, khoảnh khắc thân thể xoay lại, phần da nõn nà trên gáy lộ ra, trắng nõn không chút tì vết, trơn bóng lại còn mịn màng.
Bích Xuân rất tinh mắt, nhất là có thể bắt được thời gian then chốt nhìn được vị trí then chốt.
Bích Xuân thầm nghĩ trong lòng, nếu có ngày Hoàn Nhan Quyến Hi rơi vào tay nàng, nàng nhất định sẽ nếm thử mùi vị của ả Quận chúa Đại Kim này trước . . . . . .
"Thật sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi trầm giọng hỏi.
Bích Xuân nở nụ cười, "Nói đùa thôi, ta vừa khéo muốn đến tiệm vải cắt hai mét vải bố, tự mình may hai bộ đồ mới cho nhị ca ngươi, vậy mà kiệu còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng la hét, vừa nhìn qua màn kiệu, hóa ra tiếng kêu cứu là của Tàn Hương phát ra. Ta còn chưa kịp nói gì, chớp mắt đã thấy ngựa của Bố Uy chạy mất dạng rồi."
"Ra là như vậy." Hoàn Nhan Quyến Hi trầm ngâm: "Nhất định là về phủ của Bố Uy, ta lập tức qua đó." Hoàn Nhan Quyến Hi vỗ vỗ vai Bích Xuân, "Ngươi về đi, có ta ở đây, tiểu thư nhà ngươi sẽ không chuyện gì."
Bích Xuân kinh ngạc nhìn đôi mắt màu lam của Hoàn Nhan Quyến Hi, đột nhiên phát hiện giọng Hoàn Nhan Quyến Hi hóa ra cũng có thể như dịu dàng như vậy.
Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Ta biết ngươi tốt với Tàn Hương, ngươi là thị nữ một lòng trung thành của Tàn Hương, ngươi đã chăm sóc nàng nhiều năm như vậy ta phải cảm ơn ngươi. Cuộc sống sau này, nhờ ngươi chăm sóc nàng như trước đây, dù các ngươi không thể ở cạnh nhau, nhưng các ngươi đều là người Đại Tống, thường xuyên bầu bạn cùng nhau, tránh cho Tàn Hương cảm thấy cô đơn." Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ mới nói một nửa, phần sau mới là trọng điểm: "Nhưng mà Bích Xuân, ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu, ngươi tuyệt đối đừng quên đây là đâu, đây là Đại Kim. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ngươi là người đã sống trong cung từ nhỏ không thể nào không hiểu rõ, cũng không nên lỡ một bước chân nghìn đời ân hận. Ngươi và Tàn Hương cùng nhau cười cười nói nói, đánh đàn thêu hoa ta đều không quản, nhưng nếu như các ngươi không có chuyện gì lại đi ‘tiếp khách’, ta đây nhất định phải quản"
Gương mặt yêu diễm của Bích Xuân nhất thời cắt không còn giọt máu, nàng hiểu rõ Hoàn Nhan Quyến Hi đang nói về chuyện gì, xem ra Nặc Nhã đã hồi báo chuyện nàng và Tàn Hương lén gặp Triệu Cát với Hoàn Nhan Quyến Hi.
Sao Bích Xuân phải cố ý để Nặc Nhã biết, sau đó để Nặc Nhã tố giác sự thật cho Hoàn Nhan Quyến Hi chứ? Chính vì Bích Xuân muốn chia rẽ tình cảm giữa Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương.
Bích Xuân hiện giờ vẫn chưa biết kế hoạch đã nhận được hiệu quả rất tốt, nàng chỉ không ngờ Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ ra oai phủ đầu trước mặt mình.
Bố Uy vác Tàn Hương trên vai đi vào phòng ngủ.
Mỗi lần tiếp xúc với Tàn Hương, Bố Uy đều muốn chiếm hữu nàng cả đời, không muốn xa cách nàng.
"Ngươi thả ta ra! Bố Uy. . . . . ." Tàn Hương liều mạng vùng vẫy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét