Trang

20/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 41

Chương 41. Như vậy đã được chưa nhỉ?


"Ta buồn ngủ quá đi, cảm thấy không mở mắt nổi nữa rồi. . . . . ."

Bích Xuân không hề buông tay, trái lại giữ thật chặt cánh tay Tàn Hương, càng chặt hơn nữa.

Đầu Tàn Hương càng lúc càng choáng, cả người cũng ngã vào lòng Bích Xuân. Nụ cười trên môi Bích Xuân càng đậm hơn, hình thành một vòng cung rất ưa nhìn, rất mê người, hai tay nàng bế Tàn Hương mềm mại như không xương lên, bước về phía giường.

Sức của Bích Xuân quyết không thể yếu hơn Hoàn Nhan Quyến Hi, bởi vì Bích Xuân từ nhỏ đã trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, bản lĩnh rất cao, bằng không làm sao có thể bảo vệ Tàn Hương được?

"Để ta xem là ai đại giá quang lâm, thậm chí hại nương tử ta không ăn cơm cùng ta?"

Phía sau là giọng của Hoàn Nhan Nghĩa, sắc mặt Bích Xuân tái đi, chậm rãi xoay người, cùng Hoàn Nhan Nghĩa vừa bước vào bốn mắt nhìn nhau.

Hoàn Nhan Nghĩa nhìn thấy Bích Xuân, cùng "tình nhân trong mộng" đang được ôm trong tay nàng, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Trái lại Bích Xuân mở miệng trước: "Tàn Hương có lẽ ốm nghén quá nặng, vừa nôn xong liền ngất đi, ta đang muốn ôm nàng lên giường, oái!" Bích Xuân khẽ hô một tiếng xong, suýt nữa ngã nhào, một bộ dáng vẻ không đỡ nổi. "Mau mau. . . . . . Mau qua. . . . . ." Bích Xuân gọi: "Ta ôm nàng ấy không nổi nữa, ta nào có sức lực lớn vậy chứ, trời ạ!" Bích Xuân hô to gọi nhỏ, nhìn vào tựa như sắp vứt Tàn Hương đến nơi, kỳ thực Bích Xuân hết thảy đều đang giả vờ, tay nàng cực kỳ có chừng mực, quyết sẽ không vứt Tàn Hương xuống đất. Nàng diễn kịch như vậy chỉ là sợ Hoàn Nhan Nghĩa nhìn ra sơ hở, Hoàn Nhan Nghĩa là chỗ dựa to lớn nhất, cũng như hữu dụng nhất của Bích Xuân ở Đại Kim, nàng nhất định không thể để Hoàn Nhan Nghĩa có mảy may nghi ngờ nào với nàng.

Hoàn Nhan Nghĩa khẩn trương tiến lên một bước, dùng cánh tay to khỏe đón lấy Tàn Hương. Đối diện với việc thình lình có mỹ nữ nằm trong lòng, Hoàn Nhan Nghĩa vẫn có chút không kịp thích ứng.

"Đây. . . . . . Không phải là Tàn Hương sao?" Hoàn Nhan Nghĩa nhìn gương mặt tuyệt sắc của Tàn Hương nói.

"Thân thể nàng không khỏe nên ngất đi, ta còn đang suy nghĩ làm cách nào mang nàng lên giường đây." Bích Xuân có chút bất đắc dĩ nói.

"A, nàng gầy như vậy, sao ôm Tàn Hương đi được." Ý của Hoàn Nhan Nghĩa là, đổi lại để hắn ôm sẽ không như vậy, hắn rất dễ dàng đã ôm lấy Tàn Hương, nhưng lại kề cà mãi không đặt lên giường.

Bích Xuân ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thêu hoa lê vàng, lưng ghế được khắc hoa hồng, trên mặt lộ ra màu hồng đào, mặc dù nàng không uống đến bất tỉnh nhân sự, nhưng nhất định cũng uống rất nhiều, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hoàn Nhan Nghĩa không hề nhìn Bích Xuân ngồi bên cạnh, đôi mắt hí đều dán lên mặt, lên người Tàn Hương, hận không thể lập tức ăn sạch nàng.

Bích Xuân dù đã uống say, nhưng nàng cũng nhận ra dáng vẻ "lão công" mình nhìn thấy Tàn Hương xong liền thèm nhỏ dãi. Mặt Bích Xuân quả nhiên xanh mét, hàm răng trắng ngần cũng sắp nghiến gãy, nàng nhìn nhất cử nhất động Hoàn Nhan Nghĩa không chớp mắt, nàng trái lại muốn xem xem Hoàn Nhan Nghĩa có thể làm những gì.

Hoàn Nhan Nghĩa nhìn nhìn một hồi, đột nhiên đưa tay sờ mặt Tàn Hương.

Bích Xuân mở to mắt nhìn động tác này của hắn, tức giận trừng mắt với Hoàn Nhan Nghĩa, lẳng lặng siết chặt nắm đấm.

Tay Hoàn Nhan Nghĩa vừa chạm vào mặt Tàn Hương, Bích Xuân liền đứng dậy bước đến bên cạnh Hoàn Nhan Nghĩa, nhào thẳng vào ngực hắn."Ca ca, người đang làm gì vậy?" Giọng Bích Xuân vô cùng nũng nịu, lộ ra mùi vị giận hờn.

Hoàn Nhan Nghĩa bèn thu tay về, ôm Bích Xuân vào lòng.

"Sao chàng có thể vuốt ve nữ nhân khác trước mặt ta chứ?"

"Chuyện này. . . . . ." Hoàn Nhan Nghĩa nghẹn lời, nhìn thấy Tàn Hương liền động lòng không nhịn được, tuy nhiên hắn cũng biết không thể làm chuyện như vậy trước mặt Bích Xuân, dẫu sao Hoàn Nhan Nghĩa cũng yêu Bích Xuân.

Bích Xuân chậm rãi liếc Hoàn Nhan Nghĩa một cái, nước mắt chợt trào ra. "Nghĩa ca, xem ra trước đây chàng nói yêu ta đều là giả, chàng đâu yêu ta, chàng vẫn yêu Tàn Hương." Bích Xuân lên án nói: "Ta đã sớm nghe nói lúc trước chàng muốn nạp Tàn Hương làm thiếp, nhưng chuyện này không thành, giờ trái lại tốt rồi, chàng liền. . . . . . Chàng liền. . . . . . Muốn vui vẻ với nàng ngay trước mặt ta, Nghĩa ca, xem ra Bích Xuân ta tiếp tục nán lại bên cạnh chàng cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Con người đều là động vật tình cảm, tiếp xúc lâu ngày, Hoàn Nhan Nghĩa cũng sớm đã yêu Bích Xuân, không chỉ ham muốn thể xác, còn là tinh thần.

Sắc mặt Hoàn Nhan Nghĩa cứng đờ, khẽ cau mày, "Phu nhân đang nói gì vậy? Người ta yêu chỉ có một mình nàng." Nói rồi, Hoàn Nhan Nghĩa xoay người giữ lấy eo Bích Xuân, tham lam đánh giá gương mặt dịu dàng quyến rũ của nàng, Bích Xuân chủ động trút bỏ ngoại y, Hoàn Nhan Nghĩa nhìn thân thể trần trụi của Bích Xuân, tuy đã nhìn hơn một năm, nhưng nháy mắt vẫn cảm thấy kinh diễm không thôi. Đôi môi to béo của Hoàn Nhan Nghĩa dán lên mặt Bích Xuân, Bích Xuân cười, "Lẽ nào chàng muốn ở trước mặt Tàn Hương. . . . . . Ngộ nhỡ nàng tỉnh lại thì làm sao? Hay là đổi chỗ khác đi, chúng ta vào phòng trong, thế nào?"

Hoàn Nhan Nghĩa bồng Bích Xuân lên, đi vào phòng trong.


Nửa ngày trước, Nặc Nhã nhìn thấy Bích Xuân sắp táy máy tay chân với Tàn Hương xong, liền cấp tốc về phủ Quận chúa, đúng lúc Hoàn Nhan Quyến Hi vào cung tìm phụ hoàng thương lượng hôn sự với Bố Uy đã kết thúc, vừa về đến phủ thượng. Thấy Tàn Hương đi vắng, Hoàn Nhan Quyến Hi còn buồn bực một hồi, chỉ thấy Nặc Nhã hấp tấp chạy về, "Quận chúa!" Nặc Nhã vừa nhìn thấy Hoàn Nhan Quyến Hi đã quỳ thẳng xuống trước mặt nàng.

"Sao vậy? Có chuyện?" Hoàn Nhan Quyến Hi bình tĩnh, thản nhiên nhìn Nặc Nhã, dừng một chút trầm giọng nói: "Không phải bảo ngươi đi theo Tàn Hương à, sao ngươi lại tự chạy về? Nàng đi đâu rồi?"

"Bẩm báo Quận chúa, Tàn Hương đã đến chỗ Thất phu nhân của Hoàn Nhan Nghĩa, cùng nàng ta uống rượu trêu đùa không nói, lại còn leo lên giường của Bích Xuân." Nặc Nhã chỉ hận không thể nói mấy lời khó nghe hơn nữa, tóm lại, chuyện có chuyện không nàng đều nói hết một mạch.

Hoàn Nhan Quyến Hi không tin.

Nàng uống trà, mặt không đổi sắc, mắt nhìn Nặc Nhã nói: "Ngươi nói đều là thật? Nếu nói dối, cũng đừng trách ta xử ngươi theo quân pháp."

"Không hề gian dối!" Nặc Nhã chết không cúi đầu.

Hoàn Nhan Quyến Hi dấy lên toàn bộ nghi ngờ, nàng luôn cho rằng, Tàn Hương không phải là loại nữ nhân lẳng lơ tùy tiện, nàng ấy ngây thơ, thuần khiết, như một đóa Thiên Sơn tuyết liên, nhưng giờ đây ngẫm nghĩ cặn kẽ thì không hẳn là như vậy. Lẽ nào Hoàn Nhan Quyến Hi nàng có mắt không tròng? Yêu sai người sao?

Tàn Hương quả nhiên lại giấu nàng đi tìm Bích Xuân, vì sao?

Nguyên nhân có lẽ không ngoài mấy loại sau đây, thứ nhất, nàng đi tìm Bích Xuân "cùng thương lượng quốc sự". Tàn Hương và Bích Xuân hai người đã đánh vào nội bộ lãnh đạo Đại Kim, là thiên thời cũng là địa lợi, Hoàn Nhan Nghĩa say mê Bích Xuân và Quyến Hi say mê Tàn Hương không chênh nhau là mấy, nếu hai người bọn họ muốn hợp sức làm mưa làm gió, chỉ sợ lập tức sẽ gây nên rung chuyển không thể kham nổi cho nước Đại Kim vừa mới thành lập, bởi vì hai nữ nhân này đều vô cùng thông minh. Điểm này Hoàn Nhan Quyến Hi không thể không phòng, đây cũng là điều Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng nhất. Nhi nữ tình trường tất nhiên quan trọng, nhưng giang sơn được dùng máu tươi gầy dựng nên càng quan trọng hơn.

Khả năng thứ hai, Tàn Hương đến tìm Bích Xuân nối lại duyên xưa. Bích Xuân yêu Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra, yêu hay không yêu ánh mắt không hề giống nhau, điều này không giấu được người khác, cũng dễ dàng lộ rõ. Nếu Bích Xuân đã yêu thích Tàn Hương như vậy, mà trong cung Đại Tống lại cô quạnh khó nhịn, hai nữ hài này có lẽ chưa từng tính là thật sự phát triển, nhưng không bảo đảm chưa từng có mờ ám. Giờ đây nước đã mất, hai người lưu lạc bên ngoài, có thể làm những chuyện gì ai mà biết được?

Khả năng thứ ba, Tàn Hương và Bích Xuân chỉ là tỷ muội tốt quý trọng lẫn nhau, hơn nữa các nàng chỉ tâm sự chuyện nhà, không hề có mấy chuyện mưu đồ nổi loạn, làm phản.

Hoàn Nhan Quyến Hi thầm nghĩ, khả năng thứ ba vô cùng thấp, bởi vì Hoàn Nhan Quyến Hi từ trong từng ánh mắt Bích Xuân nhận thấy Bích Xuân là một nhân vật không đơn giản, suy nghĩ của nàng ta tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.

Chính vì mấy nguyên nhân này, Hoàn Nhan Quyến Hi mới không thích Tàn Hương tìm đến Bích Xuân. Huống hồ chuyện lần trước Tàn Hương lén lút đi gặp Triệu Cát đã để tâm lý Hoàn Nhan Quyến Hi có chút ám ảnh, không ngờ nàng mới đi không lâu, Tàn Hương lại tìm đến Bích Xuân.

"Quận chúa định làm gì?" Nặc Nhã ngẩng đầu lên nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên, "Chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đương nhiên là đến chỗ nhị ca ta." Hoàn Nhan Quyến Hi biết Tàn Hương yếu đuối, sợ nàng chịu ấm ức.

"Được, Quận chúa." Nặc Nhã đứng lên theo sau Hoàn Nhan Quyến Hi hướng về trước ph Quận chúa.


Sau khi mây mưa, Hoàn Nhan Nghĩa ôm lấy thân thể Bích Xuân, miệng heo còn thỉnh thoảng hôn hít lên người nàng. "Xuân, ngày mai sợ là không thể ở nhà với nàng, phụ hoàng hẹn mấy vị Hoàng tử đi săn thú."

"A?" Ánh mắt Bích Xuân sáng lên, nếu Hoàn Nhan Nạp có thể lập Hoàn Nhan Nghĩa làm Hoàng thái tử, nếu Hoàn Nhan Nghĩa có thể đăng cơ, vậy Bích Xuân nàng lại càng như cá gặp nước rồi.

"Phụ hoàng mời mấy người bọn ta đi săn thú, công khai là săn thú, kỳ thực còn muốn thăm dò bọn ta. Ta thì không được rồi, một phế nhân, chỉ trông vào mấy vị huynh đệ này của ta có thể làm vui lòng phụ hoàng hay không thôi. Có điều nói đến làm Phụ hoàng hài lòng, vậy có lẽ là tiểu muội làm người vui vẻ nhất rồi." Hoàn Nhan Nghĩa cực kỳ không có khí chất nói khiến Bích Xuân trở mặt nhìn bằng nửa con mắt, Bích Xuân lạnh lùng nói: "Chàng ngay cả một chút tiền đồ cũng không có sao? Làm một người ưu tú có gì khó, chỉ có điều phải trả giá nhiều hơn chút thôi!"

Hoàn Nhan Nghĩa ngồi dậy nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng ta từ nhỏ đã lười, không có tâm kế, không làm phụ hoàng hài lòng."

Bích Xuân khinh bỉ liếc nhìn Hoàn Nhan Nghĩa không có chí khí, cười nhạo nói: "Ưu tú  tập mãi thành quen, nếu chàng cam chịu làm người tầm thường, vậy chàng sẽ vẫn mãi tầm thường, nếu chàng thử thay đổi một chút, thì sẽ phát hiện trên người mình có tiềm lực vô hạn."

Hoàn Nhan Nghĩa li không để tâm, dù sao hắn cũng không muốn lo nhiều như vậy. Làm Quân vương có gì tốt chứ? Mỗi ngày bận đến chết đi sống lại. "Ta ngược lại có một chủ ý, lúc đi săn xong để nàng làm mấy món thịt rừng, tài nấu nướng của nàng mang nét đặc trưng của Trung Nguyên, rất khác biệt, đám huynh đệ bọn ta cũng hiếm khi thưởng thức, với lại món ăn nàng làm cũng thật sự vô cùng ngon miệng." Hoàn Nhan Nghĩa đề nghị.

Bích Xuân cầm chăn mỏng khoác lên người, nhanh trí nói: "Vậy cũng không có vấn đề, có điều một phu nhân như ta chạy đến dã ngoại cũng không thích hợp lắm, không biết mời mọi người đến nhà có tiện không vậy?"

"Được đó." Hoàn Nhan Nghĩa nói.

"Cứ quyết định vậy đi." Bích Xuân đã tính thời gian, phỏng chừng Hoàn Nhan Quyến Hi cũng sắp tìm đến rồi, nàng nói với Hoàn Nhan Nghĩa: "Nghĩa ca, chàng nhanh mặc đồ vào, đừng để lát nữa Tàn Hương tỉnh rồi nhìn thấy lại không hay."

"Được, được." Hoàn Nhan Nghĩa từ lâu đã nghe theo Bích Xuân răm rắp rồi.

Bích Xuân mỉm cười, "Nào, ta giúp chàng mặc."

Hoàn Nhan Nghĩa đi rồi, Bích Xuân bước đến trước giường Tàn Hương, thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại. Tàn Hương không uống được rượu, lần đầu uống nhiều như vậy, đương nhiên sẽ không tỉnh nổi.

Bích Xuân thắt chặt ngoại y vừa mặc xong, khóe miệng hơi giương lên, lộ ra nụ cười gian xảo."Cơ hội lại đến nữa rồi. . . . . ."

Bích Xuân nhẹ xoay ngón tay, dễ dàng cởi ngoại y Tàn Hương, da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài. Tiếp tục kéo thắt lưng nội y, bộ ngực trắng nõn, mềm mại cũng đã lộ ra. Tàn Hương khẽ gắt, dường như cảm thấy đột nhiên có không khí lạnh kéo đến, có điều nàng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Bích Xuân đứng lên, lui về sau một bước, từ xa ngắm nhìn bức tranh mỹ lệ trước mặt này, tự nhủ: "Như vậy đã được chưa nhỉ? Ha ha. . . . . ."

Vừa làm xong những chuyện này, liền nghe thấy một vài tiếng bước chân nho nhỏ.

Bích Xuân liếc mắt, tức giận nghĩ: Hoàn Nhan Quyến Hi xưa giờ đến đâu cũng như ở nhà mình vậy, chưa bao giờ biết thông báo!

Xoay người, Bích Xuân đã khoác lên vẻ tươi cười, ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh bàn trà chờ đợi Hoàn Nhan Quyến Hi đến đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7