Chương 42
Tàn Hương yếu ớt tỉnh lại đúng lúc Hoàn Nhan Quyến Hi vừa bước vào cửa phòng, nàng nhúc nhích, ngọ ngoạy, đầu truyền đến từng trận đau đớn dữ dội, "Chóng mặt quá." Môi nàng nhẹ nhàng phun ra ba chữ này.
Thế nhưng không ai nghe thấy, cũng không ai chú ý, toàn bộ ánh mắt Bích Xuân đã bị Hoàn Nhan Quyến Hi vừa bước vào cửa hấp dẫn.
Giường được đặt chếch về phía đối diện cửa, có lẽ cũng không dùng để ngủ, chỉ là một cái khanh nhỏ đơn giản, chủ yếu dùng để ngồi nhưng thân thể nhỏ nhắn của Tàn Hương nằm trên đó rất vừa vặn.
Vị trí chiếc giường này đúng là vô cùng đắc địa, cho nên Hoàn Nhan Quyến Hi mới vừa vào cửa, liền trực tiếp nhìn thấy tình trạng Tàn Hương "phanh ngực". Hoàn Nhan Quyến Hi khiếp sợ.
Nàng đứng trước cửa một hồi lâu, không hề chớp mắt, để khẳng định nàng có nhìn nhầm không, đó có phải Tàn Hương nàng yêu quý không.
Nặc Nhã khiêu khích nhìn Bích Xuân đang đứng một bên, nhưng Bích Xuân lại cười mỉm chi nhìn nàng, bộ mặt quyến rũ hết sức hiền lành. Nặc Nhã ngây thơ cho rằng nàng bẩm báo đúng lúc phá hỏng chuyện tốt của Bích Xuân, nhưng đối với Bích Xuân mà nói, chính nhờ Nặc Nhã bẩm báo đúng lúc, mới có thể từng bước từng bước khiến tất cả mọi người bước vào cạm bẫy nàng cẩn thận thiết lập.
"Quận chúa đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa." Bích Xuân quay đầu khẽ mỉm cười với Hoàn Nhan Quyến Hi.
Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi trước sau không hề chú ý đến khuôn mặt Bích Xuân, toàn bộ tầm mắt và lực chú ý của nàng đều đặt lên người Tàn Hương cách đó không xa. Nàng nhìn thấy Tàn Hương khẽ động đậy, chống tay lên cố hết sức muốn ngồi dậy.
Hoàn Nhan Quyến Hi ngây dại. Hơi thở u ám, lạnh lẽo quây xung quanh, ẩn chứa xung động hủy diệt.
Tàn Hương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nàng còn chưa nhận rõ tình hình.
Cánh môi Hoàn Nhan Quyến Hi cắt không còn giọt máu, hai chân của nàng nhũn ra, tựa như đã mất hết trọng tâm sắp ngã xuống đất, cũng còn may ý chí chống đỡ nàng bất kể thế nào cũng không được gục ngã ở đây.
Bích Xuân vẫn luôn cười thầm, bởi vì nàng biết tiếp theo sẽ có trò cười cho nàng xem, thỏa mãn tâm huyết của nàng.
"Ngươi nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì!" Đôi mắt rực lửa của Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn qua Bích Xuân, cắn răng nói.
Bích Xuân không cười nữa, mà nét mặt lại vô cảm quay đầu liếc nhìn Tàn Hương, "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta vừa ra ngoài về."
"Vậy sao lại thành ra bộ dạng này!" Hoàn Nhan Quyến Hi cấp tốc chìa ngón trỏ ra, chỉ thẳng về phía Tàn Hương.
"Lẽ nào. . . . . ." Đồng tử trong mắt Bích Xuân xoay vài vòng.
Hoàn Nhan Quyến Hi lao đến trước giường, nhanh chóng kéo chăn che người Tàn Hương lại, ôm nàng vào lòng, giọng điệu trách cứ rất nặng: "Chuyện gì xảy ra với nàng vậy? Bị người ta làm ra thế này còn ngủ được? Có chuyện gì với nàng, đầu của nàng rốt cuộc đang nghĩ gì!" Hoàn Nhan Quyến Hi tự nhận nàng đã chọn từ rất khéo, trên thực tế giờ đây nàng vừa tức vừa hận, hận không thể giết người.
Tàn Hương đã tỉnh táo lại, nàng cũng đã biết y phục của mình bị người ta cởi ra.
"Bích Xuân, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, sao Tàn Hương đến chỗ của ngươi lại bị người ta vô lễ." Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi u ám kinh khủng.
"Vô lễ? Nàng chẳng qua chỉ không mặc quần áo mà thôi, nếu ngươi phải nhận định Tàn Hương bị vô lễ, ta cũng không còn cách nào, nhưng đến tột cùng trong thời gian này xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ ràng lắm, ta đã nói với ngươi rồi, vừa rồi ta đi ra ngoài. Có điều là, lúc ta về, nhị ca ngươi đang ở trong phòng ta."
Thình lình, một vật màu trắng bay ra, ngay sau đó là tiếng vỡ vụn, là Hoàn Nhan Quyến Hi cầm chiếc bình sứ trắng bên cạnh ném xuống đất.
"Ngươi. . . . . ." Bích Xuân trợn mắt nhìn, bị tình huống xảy ra bất ngờ làm cho kinh hãi, nhất thời nửa khắc không nói nên lời.
Hoàn Nhan Quyến Hi trừng đôi mắt thâm thúy, lạnh lùng hơn cả biển sâu, nhìn Tàn Hương cuộn tròn như con mèo nhỏ trong lòng, rống giận: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì!" Nói rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi đẩy Tàn Hương ra, bởi sức quá mạnh, Tàn Hương va vào bức tường phía sau.
"A!" Tàn Hương la một tiếng.
Lòng Bích Xuân đột nhiên căng thẳng, tiến lên phía trước nói: "Có gì thì nói, đừng bắt người ta ra trút giận, nếu ngươi muốn trách thì trách nhị ca ngươi được rồi, hắn là nam tử thế nào người nhà Hoàn Nhan các ngươi hiểu rõ nhất, Tàn Hương sẽ không dụ dỗ hắn, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cũng là Tàn Hương bị bức ép bất đắc dĩ."
Tàn Hương cau mày nhìn Bích Xuân, "Ta rõ ràng cùng uống say với ngươi, sao lại kéo Hoàn Nhan Nghĩa vào? Chuyện gì xảy ra với y phục của ta?" Tàn Hương sốt ruột hơn bất kì ai, nàng khẩn thiết muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Bích Xuân tránh nhìn thẳng vào ánh mắt Tàn Hương, chỉ riêng ở trước mặt Tàn Hương, lương tâm Bích Xuân mới có một chút bất an, nhục nhã.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạt mỉa mai: "Đừng hỏi nữa, là do ta đã quá tin tưởng nàng, ta tưởng tượng về nàng quá mức tốt đẹp, có lẽ tất cả đều sai rồi, từ đầu đến cuối đều là sai lầm." Hoàn Nhan Quyến Hi có phần tuyệt vọng đứng lên đi ra ngoài. Nặc Nhã theo sát phía sau nàng.
"Quyến Hi! Ta. . . . . ." Tàn Hương khóc lóc gọi Hoàn Nhan Quyến Hi. Nhưng Tàn Hương lại không có lời gì để giải thích, nàng đã uống quá nhiều, cũng không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Hoàn Nhan Quyến Hi vốn đã rời khỏi gian phòng của Bích Xuân, chốc lát lại quay đầu trở về, không nói tiếng nào dùng chăn quấn kín người Tàn Hương lại, cắp dưới nách ôm ra khỏi phòng. "Bất kể ra sao, ta sẽ không để nàng ở lại bên cạnh ngươi, Thất phu nhân." Lướt qua bên người Bích Xuân, Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói.
Trên đường về, Hoàn Nhan Quyến Hi đặt Tàn Hương đang quấn chăn trước ngựa, nàng từ sau vươn tới trước ôm thân thể Tàn Hương. Tàn Hương vẫn liên tục cúi đầu, bởi vì lúc đi dọc theo đường phố, người ta không thể nào không chú ý lên lưng ngựa.
Chăn quấn chặt hơn nữa, vẫn có thể nhìn thấy bả vai và hai chiếc xương quai xanh của Tàn Hương hé ra, càng khiến người ta mất hồn hơn chính là dung nhan Tàn Hương, người qua đường có ai từng gặp được mỹ nhân đẹp như tiên nữ vậy chứ.
Gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi căng thẳng cả chặng đường, không nói gì. Thật ra theo suy đoán của nàng, nhị ca Hoàn Nhan Nghĩa chưa từng chạm vào Tàn Hương. Mặc dù giờ phút này Hoàn Nhan Quyến Hi đang rất căm giận, cũng rất khó lý giải mọi chuyện đã xảy ra, nhưng dựa vào vẻ mặt của Bích Xuân xem ra Hoàn Nhan Nghĩa chưa hề làm gì.
Theo cảm giác của Hoàn Nhan Quyến Hi, sự quan tâm của Bích Xuân đối với Tàn Hương không hề bình thường, Bích Xuân đã có thể vì Tàn Hương hi sinh tấm thân nữ nhân của mình, nàng sao có thể để Hoàn Nhan Nghĩa có cơ hội ra tay? Mặt khác, nếu như Hoàn Nhan Nghĩa thật sự đã làm gì đó với Tàn Hương, trên mặt Bích Xuân còn có ý cười được sao? Không chừng đã sớm khóc hết nước mắt rồi. Từ mấy phương diện này suy luận, Hoàn Nhan Quyến Hi đoán cả bàn cờ này hẳn là do Bích Xuân tạo ra, thế nhưng, chuyện y phục Tàn Hương không chỉnh tề là sao? Hoàn Nhan Nghĩa không hề chạm vào nàng là cái chắc rồi, nhưng Bích Xuân có chạm vào nàng không đây?
"Ai ~!" Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài nặng nề, có điều giả dụ đúng là đã bị Bích Xuân chạm vào, trái lại cũng là chuyện không thể không chấp nhận, chỉ cần chớ bị nam nhân đụng chạm là tốt rồi. Hoàn Nhan Quyến Hi giảm đòi hỏi xuống, đau khổ suy nghĩ.
Tàn Hương cúi đầu, nước mắt xuôi theo hai má rơi trên lưng ngựa, gương mặt thon gầy mang theo buồn thương, làm người ta đau lòng, nàng lẳng lặng khóc cả chặng đường, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng biết nàng đang rơi nước măt, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi không hề nói gì.
Đến phủ Quận chúa, Hoàn Nhan Quyến Hi xuống ngựa trước, Tàn Hương nghiêng đầu đi không nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi. Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dưới ngựa kéo tay Tàn Hương, ôm nàng vào lòng.
"Quyến. . . . . . Hi. . . . . ." Tàn Hương áp đầu sát vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được.
Hoàn Nhan Quyến Hi trước sau vẫn giữ mặt lạnh, trong chốc lát không cách nào buông bỏ chuyện xảy ra hôm nay. Tàn Hương là nữ nhân của nàng, nhưng cả người lại trần truồng ở chỗ người khác, điều này bảo nàng làm sao chịu nổi? !
Hoàn Nhan Quyến Hi ôm Tàn Hương đến thiên phòng, đặt Tàn Hương lên giường xong, ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn liền bỏ đi, Tàn Hương mấy lần muốn mở miệng, đều không có dũng khí gọi Hoàn Nhan Quyến Hi dừng bước.
Có lẽ, hai người bọn họ đều cần thời gian?
Nhưng Tàn Hương rất sợ, nàng rất sợ mất đi Hoàn Nhan Quyến Hi.
Ngày hôm sau.
"Nào, các con, đi thôi. . . . . ." Hoàn Nhan Nạp quay mặt về phía thảo nguyên bát ngát, thoải mái nói.
Hoàn Nhan Tông Hàn xông lên đầu tiên, hắn vác cung tên trên lưng, quyết tâm chiến thắng dán trên mặt.
Hoàn Nhan Nghĩa là người uể oải, nhụt chí nhất, trong đầu hắn giờ đây đều là thân thể gợi cảm của Bích Xuân, những sinh vật chạy băng băng trước mặt này đối với hắn mà nói không có chút xíu sức hấp dẫn nào.
Hoàn Nhan Quyến Hi cũng nằm trong chuyến đi săn của hoàng tộc, có điều nàng không có tâm tình gì. Mặc dù chuyện Bố Uy đã giải quyết xong rồi, nhưng chuyện không vui xảy ra hôm qua vẫn luôn hằn sâu trong lòng nàng, day dứt mãi không thôi. Tàn Hương là điều nàng yêu quý nhất, ai cũng không được phép có được. Ngay sau đó, Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi cưỡi ngựa, đối với chuyện đi săn mất hết hứng thú.
Hơn nữa ai cũng biết, lúc này Hoàn Nhan Nạp đang khảo thí để tuyển chọn người kế vị, dường như Hoàng đế các triều đại đều thích dùng săn bắn để kiểm tra phẩm hạnh đám con cháu. Hoàn Nhan Quyến Hi đã biết bản thân không nằm trong phạm vi cân nhắc của phụ thân, hà cớ gì phải liều sống liều chết để săn bắt chứ?
Rất nhanh, một buổi sáng liền trôi qua, thu hoạch nhiều nhất đương nhiên là Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hoàn Nhan Nạp nhìn nhi tử oai hùng của mình, lộ ra mỉm cười tương đối hài lòng, nhưng dù thành quả của Hoàn Nhan Tông Hàn là nhiều nhất trong tất cả các Hoàng tử, Hoàn Nhan Nạp vẫn cảm thấy thiếu một chút.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Hoàn Nhan Nạp đến tìm Quyến Hi, hỏi nàng sao cả sáng nay rầu rĩ không vui, Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ nói không có gì.
Hoàn Nhan Nạp nói, nếu như Quyến Hi mà săn đàng hoàng, chắc chắn hơn cả đại ca. Hoàn Nhan Quyến Hi cũng chỉ cười cười, không nói lời nào.
Nhưng buổi chiều, chuyến đi săn vừa bắt đầu khởi hành, tình hình liền bất chợt thay đổi khác trước, Hoàn Nhan Tông Hàn không có cách nào giữ nguyên vị trí đứng đầu về số lượng săn bắt, còn Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không thể làm thinh, bởi vì —— Bố Uy đã đến.
Theo lý mà nói, người đi săn đều là người của hoàng tộc Hoàn Nhan, Bố Uy căn bản không có tư cách tham dự, nhưng hắn là đệ nhất võ sĩ Đại Kim, thân phận bấy giờ còn là "Phò mã gia tương lai" (Hoàn Nhan Nạp vẫn chưa dành ra thời gian để hủy bỏ hôn ước giữa hai người trẻ tuổi này), cho nên tham dự cũng chẳng có gì lạ.
Bố Uy cưỡi ngựa chạy đến đầy đắc ý, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ngông cuồng tự đại nhàn nhạt, tựa hồ hết thảy sinh linh trên thế giới này đều phải quỳ lạy hắn, còn hắn thì giống như đang giẫm đạp mọi người dưới chân, Hoàn Nhan Quyến Hi không ưa nhất là bộ dạng này. Có lúc Hoàn Nhan Quyến Hi hồi tưởng hết lần này đến lần khác, Bố Uy có phải luôn luôn như vậy không, nếu nói vậy, lúc nàng yêu hắn ba năm sao có thể chịu nổi chứ?
Bố Uy dừng đúng ngay trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, bước xuống ngựa. Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Bố Uy chăm chăm, lại nhất thời không biết phải làm sao, đứng im không nhúc nhích.
"Quận chúa bấy lâu vẫn khỏe chứ?"
Khóe miệng Bố Uy nhếch lên nụ cười, khôi ngô điềm đạm. Nụ cười này là cười cho Hoàn Nhan Nạp xem, chỉ có ở trước mặt Hoàn Nhan Nạp, Bố Uy mới có chút hòa thuận, hắn muốn tỏ ra hắn thật sự rất yêu mến Hoàn Nhan Quyến Hi, cũng như thật sự rất muốn cưới Hoàn Nhan Quyến Hi.
Bố Uy thế này khiến Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy dối trá cực độ, thật muốn lao lên xé nát gương mặt tươi cười tuấn tú không chê vào đâu được kia của Bố Uy, thậm chí nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn, mắng hắn "Tiểu nhân để đạt được mục đích không từ thủ đoạn", dùng tình cảm của bản thân để đổi chác, loại người này không phải tiểu nhân thì là gì?
"Ta rất khỏe." Hoàn Nhan Quyến Hi lườm hắn một cái, quay đầu đi không muốn nhìn hắn thêm nữa. Hoàn Nhan Quyến Hi không bao giờ có thể tìm được từ trên người Bố Uy chút xíu cảm giác nào như năm đó nữa, nàng giờ đây đối với Bố Uy chỉ có ghê tởm.
Bố Uy anh tuấn? Có vẻ là rất anh tuấn đó, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi đã không còn cảm thấy như vậy.
Đánh giá về một người, không chỉ dựa vào bề ngoài, hơn thua nhau còn đến từ nội tâm. Vẻ ngoài đẹp cùng tâm hồn đẹp, hai thứ kết hợp hoàn mỹ, người này mới có thể tỏa ra càng ngày càng nhiều sức hấp dẫn. Như Bố Uy chỉ có mỗi mã ngoài, còn nội tâm là kẻ đạo đức giả, Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ không tán thưởng hắn lần nào nữa, nếu đã không có tán thưởng, vậy tình yêu cũng không có chỗ bén rễ đâm chồi.
"Thần sắc của ngươi dường như không tốt lắm, mệt lắm phải không? Có muốn nghỉ chút không?" Giọng Bố Uy thật ân cần, ân cần đến mức làm cho Hoàn Nhan Quyến Hi có chút buồn nôn.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày nhìn hắn, mặc dù ngoài miệng không nói, thế nhưng ánh mắt của nàng đang nói chuyện. Hoàn Nhan Quyến Hi giống như đang nói: Bố Uy, trò của ngươi còn phải diễn bao lâu?
Bố Uy cũng dùng ánh mắt nói cho Hoàn Nhan Quyến Hi: Hắn sẽ diễn đến. . . . . . ngày nào có được ngôi vị Hoàng đế.
Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục dùng ánh mắt nói cho Bố Uy: ngươi đừng nằm mơ, ngươi cũng đừng hi vọng, ngày có Hoàn Nhan Quyến Hi nàng sống ở Đại Kim, Bố Uy ngươi cũng vĩnh viễn không thể nào làm được.
Bố Uy không cam lòng yếu thế nói cho Hoàn Nhan Quyến Hi, đương nhiên vẫn dùng ánh mắt: Vậy ngươi cứ chống mắt lên xem đi.
Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa Hoàn Nhan Quyến Hi và Bố Uy, Hoàn Nhan Nạp cũng không phát hiện, tuy rất khó hiểu sao Bố Uy lại đột nhiên đến đây, có điều Hoàn Nhan Nạp vẫn rất có khí chất để Bố Uy tham dự vào hàng ngũ săn bắn. Trong mắt Hoàn Nhan Nạp, Bố Uy và Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn đều là trẻ con.
"Bố Uy đến rất đúng lúc, mọi người cùng nhau xuất phát đi."
Hoàn Nhan Nạp hạ lệnh một tiếng, muôn ngựa lao nhanh, Bố Uy vung roi lên, nhanh chóng chạy lên hàng đầu, dẫn dắt đội ngũ tiến về trước. Chỉ chốc lát, hàng ngũ đi săn đã bị hắn bỏ lại phía sau, chỉ có mấy Hoàng tử theo kịp hắn, Bố Uy đối với thắng thua trận đi săn này đã nắm chắc.
Hoàn Nhan Quyến Hi biết thực lực của Bố Uy, cũng biết mấy ca ca mình không phải là đối thủ của hắn. Nàng không thể để gia tộc Hoàn Nhan mất mặt! Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Quyến Hi vung roi ngựa xông ra ngoài, tất cả buồn phiền đều bị nàng tạm thời lãng quên ở sau đầu, chỉ muốn nhanh chóng bắt kịp tốc độ của Bố Uy.
Lúc này, Bích Xuân đang bận rộn trong nhà.
Hôm nay Hoàn Nhan Nạp cùng mấy Hoàng tử được mời đến nhà ăn cơm, nàng nhất định phải chuẩn bị xong cơm nước ngon miệng trước thời hạn, đây là cơ hội nàng đợi từ lâu, nàng nhất định phải quý trọng thật tốt. "Món này sao lại để lộn xộn như vậy, đỏ trắng rối chung một đống, lát nữa nấu không tiện lấy."
Đám đầu bếp thấy Bích Xuân đích thân xuống bếp, tim đều vọt đến cổ họng, sợ mình sơ xuất bị đuổi khỏi Nghĩa phủ. Đám hạ nhân không ai không biết Bích Xuân là chủ nhân cực độ nghiêm khắc, hết sức bắt bẻ, hầu hạ nàng đều phải để tâm nhiều.”
"Vâng vâng vâng, hiểu rồi ạ". Một đám đầu bếp vây quanh Bích Xuân, nàng nói cái gì thì chính là cái đó.
Bích Xuân cầm lá rau nhìn nhìn, cau mày: "Mang cái này đi rửa lại đi! Còn có cái này, cái này!" Ngón tay Bích Xuân chỉ qua chỉ lại.
"Thịt này phải luộc sơ qua một lúc." Bóng dáng Bích Xuân tới lui như con thoi, "Đống hành này thái chưa được."
Qua một hồi lâu, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Bích Xuân ngồi đợi bọn họ trong sân. Đang lúc nhàn hạ, Bích Xuân nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Đêm trăng mờ ảo, Bích Xuân đang nằm chợp mắt trên tiểu khanh, ngoài cửa sổ bóng cây đu đưa, trên hành lang yên lặng, tĩnh mịch.
Đột nhiên, một tia không khí khẽ biến đổi làm lông mi Bích Xuân rung rung, lỗ tai giật giật, nàng nghe thấy động tĩnh bất thường, tiếng bước chân nhẹ đến mức không thể nào nhẹ hơn, vẫn bị "thiên lý nhĩ" của Bích Xuân bắt được.
Bích Xuân liền giữ nguyên tư thế nằm im không hề nhúc nhích một hồi. Từ rất xa đã cảm thấy hơi thở người sắp đến trầm ổn, mang theo mấy phần ngang tàng.
Nghe bước chân, người đến đã sắp bước vào cửa phòng Bích Xuân, Bích Xuân ngồi phắt dậy, trừng lớn mắt nhìn về phía cửa. Ngoài dự đoán của Bích Xuân, nàng bắt gặp đôi mắt hiểm độc khiến người ta không rét mà run của Bố Uy.
Hóa ra là Bố Uy!
"Sao lại là ngươi?" Bích Xuân hơi giật mình, lúc này đã là đêm khuya, Bố Uy thông qua cách thức không bình thường bước vào khuê phòng của nàng, ý muốn gì đây?
"Nam nhân Hoàn Nhan Nghĩa của ngươi hiện giờ đang uống rươu bên ngoài, nhất thời không về được đâu." Bố Uy quan sát Bích Xuân từ trên xuống dưới, thấy đôi mắt lười nhác của nàng sáng lên.
"Vậy thì thế nào?" Gương mặt Bích Xuân không thèm quan tâm, chơi đùa tấm chăn mỏng trên người, cũng không có ý muốn đứng dậy, giương đôi mắt quyến rũ lên nhìn Bố Uy, "Ngươi đến đây làm gì? Hình như ta cũng đâu thân thiết gì với ngươi." Bích Xuân liếc nhìn Bố Uy, cũng không vì vẻ anh tuấn của Bố Uy mà xem trọng hắn.
--> Tác giả có lời muốn nói: Mấy hôm nay có chuyện, không cập nhật được, thật ngại quá đi. Lần sau sẽ nói trước nhá. Vốn tưởng rằng không có ai để ý lắm cơ, cảm ơn mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét