Trang

27/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 46

    Chương 46:

 

    Ngoài cửa sổ là từng cơn gió lạnh mùa thu tạt vào đám lá cây ngổn ngang, cánh hoa tàn rơi xào xạc tan hoang đầy mặt đất, ngay cả mạn đà la trắng tinh đang đua nhau nở rộ cũng tựa hồ chỉ trong một đêm đã lụi tàn hơn phân nửa.

    Bích Xuân ngồi trong phòng mình vừa trang điểm vừa nhìn bên ngoài, than thở: Đúng là đã mất hết thơ ngây rồi.

    Tức khắc đã phải rời khỏi phủ Hoàn Nhan Nghĩa cùng với Hoàn Nhan Nạp, Bích Xuân có vài việc cần phải giao phó. Đám thị nữ đều đã hầu hạ nàng hơn na năm, tâm phúc nàng đương nhiên sẽ mang đi, nhưng mà không thể mang hết tất cả thị nữ vào cung, vậy còn ra thể thống gì. Bích Xuân gọi hết đám thị nữ đến trước mặt, lần đầu tiên nở nụ cười, nói chuyện bằng giọng hòa nhã.

    "Các ngươi hầu hạ ta cũng đã lâu, trước giờ chưa từng ban thưởng gì cho các ngươi, mấy thứ này cứ cầm đi." Bích Xuân nhẹ nhàng vén tấm vải điều ra, cả một mâm ngập tràn kim ngân châu báu.

    Đám thị nữ vừa mừng vừa sợ, nhảy cẫng lên, trên mặt mang theo n cười hạnh phúc.

    Phải đi rồi, Bích Xuân mang mấy thứ này ra, cũng không phải vì cảm tạ họ, mà là muốn dán miệng họ lại. Sau khi nàng đi rồi, đám thị nữ chớ nói lung tung mới tốt. Nếu muốn người ta không biết, trừ khi đừng làm, Bích Xuân đã làm rất nhiều chuyện không vẻ vang gì, dù cho nàng hành động kín đáo hơn nữa, cũng khó bảo đảm không bị người bên cạnh phát hiện, Bích Xuân trước khi đi "hối lộ" miệng bọn họ, hi vọng vung nhiều tiền mua lòng người, để các nàng ra khỏi cửa rồi nói nhiều lời tốt đẹp cho chủ nhân.

    Tam công công đắc sủng nhất bên cạnh Hoàn Nhan Nạp nghênh ngang bước vào, cầm trong tay chiếc quạt hương bồ, "Thất. . . . . ." Chợt nghĩ không thể gọi là Thất phu nhân nữa, người này đã theo Hoàng thượng, làm sao có thể gọi là Thất phu nhân? "Bích. . . . . ." Lại nghĩ gọi thẳng tục danh không lễ phép, đơn giản không xưng hô gì hết, "Thời gian không còn sớm, nên lên đường thôi."

    Vừa thấy Tam công công đến, Bích Xuân dán lên nụ cười, đuổi đám thị nữ ra ngoài, phân phó tâm phúc: "Nhanh, ban thưởng cho Tam công công."

    Tâm phúc rất nhanh đã lấy ra một hộp vàng lớn, Bích Xuân vung tay hào phóng.

    "Tam công công vất vả rồi, nhận lấy đi." Bích Xuân đứng dậy, đích thân cầm châu báu đặt vào tay Tam công công.

    "Không vất vả không vất vả." Tam công công vội khom người lia lịa. "Đây. . . . . . Lão nô sao dám nhận chứ?" Nói như vậy, nhưng ánh mắt trước sau vẫn dán chặt vào thỏi vàng chói mắt.

    "Đây là Tam công công nên có, sao lại không thể nhận?"


    Hoàn Nhan Quyến Hi dường như cả đêm không chợp mắt, từ đầu đến cuối ở bên Tàn Hương. Lúc nửa đêm, Tàn Hương đã bớt nóng, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn không muốn rời đi. Tàn Hương ngủ rất say, chỉ có hàng lông mi thỉnh thoảng sẽ rung rung.

    Hoàn Nhan Quyến Hi luôn thích ngắm Tàn Hương, như bị mê hoặc, thấm thoát đã qua một đêm, đợi lúc mặt trời lên, Hoàn Nhan Quyến Hi mới nằm bên cạnh Tàn Hương, ôm người nàng ấy đi vào giấc ngủ.

    Tàn Hương tỉnh lại, liền bắt gặp gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi gần như dán vào mặt mình ngủ say. Tâm tình Tàn Hương bất chợt tốt hẳn lên.

    Thân thể xích lõa dưới chăn, mà cánh tay Hoàn Nhan Quyến Hi vừa hay khoác lên người Tàn Hương, bàn tay không nghiêng không lệch phủ lên khỏa tròn trịa non mềm. Mặt Tàn Hương nháy mắt ửng hồng. Muốn dời tay Hoàn Nhan Quyến Hi đi, nhưng lại sợ đánh thức nàng liền thôi.

    Khóe môi Tàn Hương lộ ra nụ cười, có Hoàn Nhan Quyến Hi bầu bạn bên người, lại còn chăm sóc mình như vậy, còn đòi hỏi gì nữa chứ. Mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, Hoàn Nhan Quyến Hi lại không hề so đo, truy cứu, Tàn Hương xin thề cả đời này chỉ yêu một mình Hoàn Nhan Quyến Hi.

    "Nàng tỉnh rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi không biết khi nào đã mở mắt.

    "Ân, tỉnh được một lúc rồi, thấy nàng ngủ nên không làm ồn nàng." Giọng Tàn Hương rất rất khàn, quả nhiên chỉ là hết sốt, chứ khôi phục thân thể vẫn còn lâu lắm.

    Hoàn Nhan Quyến Hi chống người dậy, khẽ nhăn mặt, đổi lại một biểu cảm khác: "Lẽ nào nàng không biết thân thể nàng rất yếu, không cẩn thận liền có thể sinh bệnh sao? Sao lúc ngã bệnh không lập tức nói cho ta biết? Về chuyện trước đây, ta đã không còn giận nữa rồi, lẽ nào nàng đang giận ta sao?" Bộ dạng Hoàn Nhan Quyến Hi hùng hổ doạ người, "Nàng có biết nàng sinh bệnh làm ta sợ muốn chết không! Ta không thể không có nàng, nàng có biết không?"

    Mặc dù thái độ Hoàn Nhan Quyến Hi cực kém, từ đầu đến cuối đều cau chặt mày chất vấn không ngừng, trông bộ dạng rất dữ tợn, nhưng trong lòng Tàn Hương vô cùng vô cùng ấm áp, như được vô số lò lửa nung nóng.

    Tàn Hương nở nụ cười dịu dàng, chui vào lồng ngực Hoàn Nhan Quyến Hi: "Ta biết sai rồi, sau này sinh bệnh sẽ không cố chịu nữa, ta sẽ tìm thấy thuốc xem bệnh ngay, ta không muốn bệnh chết sau đó vĩnh viễn rời khỏi nàng."

    "Chớ nói bậy!" Hoàn Nhan Quyến Hi ấn ấn hôn hôn lên mặt Tàn Hương, "Còn có một tin vui chưa kịp nói cho nàng, hôn sự của ta và Bố Uy đã bãi bỏ rồi."

    "Thật không?" Trong mắt Tàn Hương ngập tràn kinh hỉ, "Chuyện này là thật sao! ?" Tàn Hương hỏi đi hỏi lại, mang theo nghi ngờ, cổ họng bởi vì đột nhiên hít phải không khí khô khốc, bắt đầu ho dữ dội.

    "Thật mà thật mà, là thật!" Hoàn Nhan Quyến Hi ôm vai Tàn Hương, "Cẩn thận một chút, nào, uống chút nước."

    "Ta vẫn không tin." Tàn Hương nắm tay Hoàn Nhan Quyến Hi, "Thật hả?"

    "Nha đầu ngốc, ta đã bao giờ gạt nàng chưa!" Hoàn Nhan Quyến Hi cười.

    "Nàng đi tìm phụ hoàng nàng đúng không?"

    "Ân, người yêu thương ta như vậy, ta nói gì người cũng nhất định nghe."

    "Vậy thì tốt." Tảng đá trong lòng Tàn Hương rốt cuộc rơi xuống.

  

    Bích Xuân ăn mặc trang điểm lộng lẫy xong, ngồi ngay ngắn trên ghế, trong lòng tính toán khi nào đến gặp Tàn Hương thì thích hợp. Bây giờ vừa vào cung, cơ hội ra ngoài không nhiều lắm, nàng phải nghĩ cách để Tàn Hương ở bên cạnh mới được. Vừa có suy nghĩ này, kế sách đã hình thành trong lòng.

    Giờ lành đã đến. Bích Xuân lên kiệu.

    Bích Xuân không quay đầu lại, bởi vì Hoàn Nhan Nghĩa đang đứng ngay sau nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hoàn Nhan Nghĩa nhìn thẳng vào lưng nàng, ánh mắt này rất phức tạp, chất chứa oán hận cũng chan chứa yêu thương. Nàng không có mặt mũi gặp Hoàn Nhan Nghĩa, bởi vì Hoàn Nhan Nghĩa thật lòng yêu nàng. Nội tâm Bích Xuân dâng lên một trận đau thương không thể gọi tên.

    Đoàn xe ngựa sắp đi xa, Hoàn Nhan Nghĩa rơi nước mắt. Hắn nghiêng ngã lảo đảo muốn chạy đến ngăn, nhưng bị người khác cản lại. "Người không muốn sống nữa sao? Đây chính là Hoàng thượng! Đừng nói muốn một người thiếp của người, dù muốn mạng của người thì cũng phải cho." Tam đệ của Hoàn Nhan Nghĩa nói, "Ông ấy đúng là phụ thân của chúng ta, nhưng ông ấy là Hoàng thượng!"

    Đoàn xe ngựa đã đi xa, Hoàn Nhan Nghĩa quỳ trên mặt đất khóc rống lên. Bích Xuân vén màn kiệu, nhìn thấy tình cảnh này, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

    Vì Tàn Hương, nàng làm gì cũng đáng giá, tổn thương ai thì người đó phải cam chịu.

 

    Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi đang đút cơm cho Tàn Hương, công công đã đến.

    Nghe nói có triệu, Hoàn Nhan Quyến Hi dẫn Tàn Hương quỳ xuống tiếp chỉ.

    Phụ thân rất yêu thương Hoàn Nhan Quyến Hi, chưa từng ban chiếu thư cho nàng, có chuyện gì trực tiếp gọi nàng vào trong cung trao đổi, bây giờ không nói không rằng chiếu thư đã đến, Hoàn Nhan Quyến Hi có dự cảm không lành.

    Chỉ nghe công công truyền:

    "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết đại hôn của Hoàn Nhan Quyến Hi Công chúa và Bố Uy Tướng quân định vào ngày mười tháng sau khâm thử"

    "Tạ chủ long ân." Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp nhận chiếu thư, tay cũng run lên, phụ thân vậy mà lại nuốt lời?

    Công công đi rồi, hai người chán nản ngồi trên chiếc ghế trong phòng.

    "Quyến Hi, không phải nàng nói hôn ước đã hủy bỏ rồi sao?" Tàn Hương kích động nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.

    "Phụ hoàng chính miệng đồng ý, không biết sao lại thay đổi."

    "Làm sao bây giờ?"

    "Lát nữa ta sẽ đi tìm phụ hoàng. . . . . . Ta đoán có thể hôm qua ở bãi săn Bố Uy thể hiện quá mức ưu tú, phụ hoàng quả thật muốn nhận hắn làm rể mà." Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ có thể nghĩ đến lý do này, ngoài ra không nghĩ được bất kì cái gì khác.

    "Triệu thư đều đã ban, sao thay đổi được đây? Hẳn là không thay đổi được nữa rồi?" Lo lắng viết đầy trên mặt Tàn Hương.

    "Việc do người thôi."

    Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ngựa lao vào cung, công công nói thân thể Hoàng thượng không khỏe, không gặp bất kì ai, Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ đành chán nản bỏ về, ngồi yên chờ biến.

 

    Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, một vị khách không mời mới tờ mờ sáng đã đến thăm.

    Bích Xuân đến rồi.

    Lúc Bích Xuân đến, Hoàn Nhan Quyến Hi vừa mới rửa mặt cho Tàn Hương, bưng chậu rửa mặt đẩy cửa ra ngoài, liền nhìn thấy Bích Xuân đứng trước cửa. "Sao lại là ngươi?"

    "Sao lại không nên là ta?" Bích Xuân lộ ra nụ cười quyến rũ, nàng phát hiện Hoàn Nhan Quyến Hi dù nhìn gần hay xa, đều xinh đẹp như vậy.

    "Ngươi đến để làm gì?"

    "Ta nghe nói Tàn Hương bị bệnh, ta đến thăm nàng ấy." Nói rồi, Bích Xuân liền bước vào phòng.

    Hoàn Nhan Quyến Hi dùng thân thể chắn trước Bích Xuân, "Nàng ấy đã gần như khỏe rồi, mời ngươi về cho."

    "Trời đang rất lạnh, sao không mời ta vào ngồi chơi, trái lại đứng trước cửa dây dưa chứ? Ta bất quá chỉ đến thăm nàng ấy thôi, ngươi không cần ra vẻ chiếm hữu mãnh liệt vậy chứ?" Bị cho ăn bế môn canh, ánh mắt Bích Xuân trở nên sắc bén, từng chữ từng chữ lạnh lùng bay ra từ miệng nàng.

    "Đây là phủ của ta, Tàn Hương là người của ta, ta muốn cho ngươi gặp, thì ngươi gặp, ta không muốn cho ngươi gặp, thì mời người đi cho." Hoàn Nhan Quyến Hi vốn đối với Bích Xuân còn có chút khách khí, nhưng từ khi đã xảy ra chuyện lần trước, sau khi Tàn Hương bị cởi sạch trong phòng Bích Xuân, Hoàn Nhan Quyến Hi đối với Bích Xuân đã không bày ra nổi vẻ mặt vui vẻ nữa rồi.

    Mặt Bích Xuân không hờn không giận, khẽ mỉm cười, "Nàng ấy không phải là người của ngươi, ngươi còn chưa được nói vậy đâu." Nói rồi, Bích Xuân đột nhiên duỗi tay ra, sức lực cực lớn đẩy ngực Hoàn Nhan Quyến Hi một cái, Hoàn Nhan Quyến Hi vì không phòng bị, theo quán tính lui về phía sau một bước, nước trong chậu đổ mất một nửa. Nếu như Hoàn Nhan Quyến Hi không phải xuất thân con nhà lão luyện, sợ là đã ngã xuống đất.

    Chân khí tràn đầy, thân thủ bất phàm.

    Nữ tử mảnh mai như Bích Xuân lại có thân thủ tốt như vậy, làm Hoàn Nhan Quyến Hi bất ngờ.

    Trong khoảnh khắc Hoàn Nhan Quyến Hi đang sững sờ, Bích Xuân đã bước vào gian phòng, hướng thẳng đến phòng ngủ thăm Tàn Hương.

    Hoàn Nhan Quyến Hi đặt chậu nước trước cửa, lập tức theo vào. Bấy giờ Bích Xuân đã vào phòng ngủ, Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cơn giận vừa rồi, không tiện ra tay đánh nhau trong phòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7