Chương 45:
Hoàn Nhan Quyến Hi sải bước về hướng thiên phòng, giờ khắc này nàng chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Tàn Hương, chuyện không vui trước đây dường như đều đã nhạt đi rất nhiều.
Tàn Hương nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy cửa hình như bị mở ra, có một cỗ mùi vị quen thuộc bay vào mũi nàng, lẽ nào Hoàn Nhan Quyến Hi đến rồi sao? Tàn Hương nhất thời có chút khó tin, vùng vẫy muốn mở mắt tỉnh dậy, nhưng chỉ nhìn thấy một màu đen như mực, không nhìn thấy bất kì thứ gì.
Tiếng bước chân cho Tàn Hương biết quả thật có người đến.
"Thắp đèn sáng lên." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng ra lệnh, Nặc Nhã nghe theo chỉ thị.
Đèn sáng lên rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy Tàn Hương đang nằm ở đó.
Hoàn Nhan Quyến Hi bước đến gần, lo lắng nhìn nàng. "Nàng sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?" Nhìn thấy Tàn Hương đắp chăn thật kín thật dày, Hoàn Nhan Quyến Hi kéo kéo chăn xuống, "Để ta xem nào."
Tay Hoàn Nhan Quyến Hi vừa chạm vào mặt Tàn Hương, lập tức sững sốt thu về, gương mặt tái nhợt còn nóng hổi, Tàn Hương sinh bệnh rồi.
"Nhanh đi gọi quân y."
Hoàn Nhan Quyến Hi nương ánh đèn nhìn kỹ mặt Tàn Hương, vừa bơ phờ lại có vẻ đỏ sậm mơ hồ lộ ra ngoài.
Nặc Nhã ngây ngốc chốc lát, Hoàn Nhan Quyến Hi quát nàng: "Nhanh lên! Thật muốn đợi đến chết người rồi ngươi mới nhúc nhích à?" Mỗi lần liên quan đến Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi đều rất dễ dàng mất khống chế. Nghĩ bản thân mình lại nói ra từ 'chết' kiêng kị như thế, tự đánh miệng mình một cái, "chát" một tiếng, "Ta đang nói bậy gì vậy, Tàn Hương sẽ không chết." Quay đầu lại thúc giục Nặc Nhã: "Nhanh lên đi."
Từ khi quân y chữa lành chân Tàn Hương (mặc dù không phải hắn chữa lành, nhưng nếu sư huynh của hắn lợi hại như vậy, y thuật của quân y cũng kém bao nhiêu), Hoàn Nhan Quyến Hi đã có một thói quen, mỗi lần chuyện lớn chuyện nhỏ, bệnh nặng ốm vặt đều thích gọi quân y đến. Lần này cũng không ngoại lệ.
Nặc Nhã rời đi, Hoàn Nhan Quyến Hi lại không bình tĩnh được, lục tung mọi nơi tìm thuốc. Nhưng nàng bình thường đều là áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, mấy chuyện vụn vặt đều do người khác làm xong hết, lúc này nàng cũng tìm được không ít thuốc, nhưng không biết cái nào có thể chữa được bệnh của Tàn Hương.
"Rốt cuộc phải uống cái nào trước. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi đảo thuốc trong tay, trên trán ướt đẫm mồ hôi hột. Bây giờ đang là mùa thu, bên ngoài gió thu xào xạc, trong phòng cũng không nóng chút nào, vậy mà nàng lại đổ mồ hôi.
"Quyến Hi. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng Tàn Hương đều nhìn rõ, hóa ra trong lòng Quận chúa vẫn có nàng.
"Sao rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chóng ngồi lại bên giường, đưa tay ôm lấy nàng.
Tàn Hương có chút bất ngờ.
"Ta không sao." Dựa vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, Tàn Hương khe khẽ nói.
"Đã sốt đến vậy rồi còn nói mình không sao!" Trong lời Hoàn Nhan Quyến Hi lộ ra vẻ nghiêm trọng. "Không thoải mái sao không nói với ta."
Tàn Hương lắc đầu, "Ta đã làm phiền nàng rất nhiều rồi, không phải sao? Ta là phiền toái lớn mà? Ta nhớ nàng đã từng nói như vậy." Tàn Hương cay đắng nở nụ cười, có chút đau buồn khổ sở, "Hơn nữa chuyện hôm qua, ta thật sự làm nàng rất mất mặt, chính ta cũng rất mất mặt. Nếu như là ở Đại Tống, chỉ sợ ta làm ra chuyện mất mặt nhường này, đã nhục nhã tự vẫn chết rồi, nhưng giờ ta vẫn còn sống. . . . . . Nàng nhất định cho rằng ta là nữ hài không trong sạch, hơn nữa, ta còn mang thai con của người khác. . . . . . Khụ Khụ!" Tàn Hương ho dữ dội, Hoàn Nhan Quyến Hi siết hai tay ôm nàng chặt hơn nữa.
"Đừng nói nữa, lúc bị bệnh không nên nghĩ đến mấy chuyện không vui đó. Dù cho ngươi thật sự mang thai. . . . . . Con của . . . . . . Bố Uy. . . . . ." Đây là lần đầu tiên Hoàn Nhan Quyến Hi nói ra câu này, nói hoàn chỉnh mấy từ này, đối với Hoàn Nhan Quyến Hi mà nói, đây là chuyện khó khăn nhường nào, từ tận đáy lòng nàng bài xích kết quả này. "Tàn Hương, ta không để bụng." Hoàn Nhan Quyến Hi ôm Tàn Hương.
Không để bụng?
Có thể sao?
Lẽ nào Hoàn Nhan Quyến Hi là thánh nhân?
Có lẽ thánh nhân cũng không làm được đâu nhỉ?
"Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn loạn hơn ở Yên Vân Thập lục châu, ta cũng không biết sao lại vậy." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
Tàn Hương không nói gì.
Sau giây phút hoảng loạn, quân y đã chạy cong đuôi đến. Đẩy cửa vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi, sắc mặt quân y nháy mắt thay đổi, hắn cảm thấy rất có lỗi với Quận chúa. Quận chúa đối xử với hắn không tệ, nhưng hắn lại lừa gạt nàng.
"Tiểu thần thỉnh an Quận chúa."
"Miễn đi miễn đi, đã là lúc nào còn lễ nghi rườm rà như vậy. Mau đến nhìn xem."
Quân y tiến lên, Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng đặt Tàn Hương trong lòng lên giường, "Hương, ngươi cảm thấy thế nào? Nói với quân y đi."
"Ta không có chuyện gì." Giọng Tàn Hương hơi khàn khàn, hơi thở nóng ran, nàng cảm thấy cổ họng như bị đổ vào mấy khối than hồng.
"Trước tiên tiểu thần bắt mạch cho Tàn Hương tiểu thư."
Quân y chỉ thấy trán và mặt Tàn Hương đều đỏ rực, ở trên da thịt trắng nõn như tuyết càng nổi bật, nhìn thấy mà hoảng.
"Tàn Hương rốt cuộc bệnh từ khi nào vậy?" Quân y hỏi.
"Chuyện này. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi nghẹn lời, nàng cũng không rõ.
"Xem ra nàng bị nhiễm phong hàn rất nặng. Đối với người khác ngược lại dễ chữa, chỉ là thân thể Tàn Hương vẫn luôn yếu. . . . . ."
"Vậy liệu có chuyện gì không?" Hoàn Nhan Quyến Hi không đợi quân y nói xong liền ngắt lời.
Quân y lắc đầu: "Quận chúa không cần lo lắng như vậy, không có nguy hiểm tính mạng, chẳng qua so với người khác phải chữa trị lâu hơn thôi."
"Vậy cũng tốt." Vẻ mặt lo lắng của Hoàn Nhan Quyến Hi dần dần dịu lại. "Cảm phiền quân y kê đơn thuốc, nhanh chóng chữa cho Tàn Hương."
"Ân." Quân y xem mạch xong, ngồi bên cạnh bàn kê đơn thuốc đưa cho Nặc Nhã, "Đi bốc thuốc đi."
Nặc Nhã vô cùng không cam lòng rời đi.
Hoàn Nhan Quyến Hi hướng về quân y cuối người thật thấp nói: "Cảm tạ quân y."
Quân y liền vội vàng đứng lên: "Quận chúa đang làm gì vậy, lão xá làm sao nhận nổi!"
Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng nói: "Có thể vừa đi vừa nói không." Nàng lôi kéo quân y ra khỏi phòng.
Ngoài cửa.
"Ân. . . . . . Ta muốn hỏi, bệnh của Tàn Hương có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng không?"
"Ực. . . . . ." Quân y không nghĩ Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ hỏi như vậy.
Nhìn thấy quân y do dự, Hoàn Nhan Quyến Hi khẩn trương nói: "Không phải là không giữ được đứa bé chứ? Thân thể Tàn Hương yếu như vậy, không thể nào sẩy thai được đâu! Sẽ lấy mạng của nàng đó."
"Không đâu không đâu, không có ảnh hưởng." Quân y vội vàng nói.
"À, vậy thì tốt." Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía xa xa.
Phủ thượng của Hoàn Nhan Nghĩa.
Đến khi bữa tối kết thúc, đã quá nữa đêm. Không hiểu sao mọi người đều cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, bèn nghỉ lại phủ của Hoàn Nhan Nghĩa.
Hoàn Nhan Nạp được sắp xếp ở căn nhà nhỏ đã được trang hoàng phía sau Trì Nhiên điện.
Tuy ngoài mặt là Hoàn Nhan Nghĩa thu xếp, nhưng thực ra đều là chủ ý của Bích Xuân.
Bích Xuân đứng xa xa nhìn Hoàn Nhan Nạp bước vào nhà, nụ cười lạnh lùng vẽ lên trên mặt nàng.
Bích Xuân về lại phòng ngủ của mình, bước đến trước bồn tắm khổng lồ, đưa tay chạm vào nước ấm, nhiệt độ vừa vặn. Nàng cởi y sam của mình xuống, treo chúng lên trên bình phong rồi từ từ trượt vào trong nước. Dựa vào hơi nước mịt mờ, nàng nhớ đến thân thể xinh đẹp như tiên nữ của Tàn Hương, thân thể làm nàng vô cùng quyến luyến.
Giữa lúc Bích Xuân nhắm mắt hưởng thụ, tai mắt đến trước cửa báo cáo, thị nữ nói Bích Xuân đang tắm rửa, hắn chỉ có thể nói rõ tình hình cho thị nữ, nhờ thị nữ chuyển lời cho Bích Xuân.
"Cái gì? Tàn Hương bị bệnh! ?" Bích Xuân cau chặt hai hàng chân mày vụt một cái từ trong bồn tắm đứng lên, nước thậm chí còn bắn tung tóe lên người thị nữ.
"Xảy ra chuyện gì? Ả Hoàn Nhan Quyến Hi kia không biết chăm sóc Tàn Hương sao? Sao lại để cho nàng sinh bệnh?" Bích Xuân có chút tức giận chất vấn.
Thị nữ vô tội nhìn Bích Xuân, sao nàng biết được đáp án chứ?
"Một đám phế vật!" Nhìn vẻ mặt thị nữ có phần ngu ngốc mờ mịt, Bích Xuân giận chó đánh mèo nói: "Cút xuống đi!"
Thị nữ nhanh chân ra ngoài, chưa đi đến cửa đã bị Bích Xuân gọi lại. "Khoan đã, thầy thuốc đến khám chưa? Nói thế nào? Đã cho nàng uống thuốc gì chưa? Bệnh có nghiêm trọng không? Trời ạ!" Bích Xuân một chút hứng thú tắm rửa cũng không còn, từ trong bồn tắm bước ra, tùy tiện khoác một bộ y phục liền muốn ra ngoài, nhưng tối nay nàng không thể đi thăm Tàn Hương được, bởi vì Hoàn Nhan Nạp đang ở đây. Thời cơ không thể mất, một đi không trở lại, bọn họ đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Bước tới cửa, Bích Xuân lại quay vào, lưỡng lự mấy bước, mặc dù vẫn cực kỳ lo lắng cho Tàn Hương, nhưng tối nay nàng cũng nhất định phải ở lại phủ.
"Vừa rồi ta hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời?"
"Nô tì cũng không biết." Thị nữ không sợ chết trả lời.
"Không biết? Sao ngươi không chết khuất cho rồi! Đi hỏi!"
"Dạ."
Ngoài trời đã rất khuya, Bích Xuân ngồi trước bàn trang điểm tự điểm trang cho mình, nàng phải biến bản thân thành người xinh đẹp nhất. Nàng không cần thị nữ trang điểm cho nàng, chính nàng xuất thân là thị nữ, mà thị nữ hầu hạ nàng lại không có tay nghề như nàng, nên nàng thích tự trang điểm cho mình.
Bích Xuân ngắm mình trong gương, tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra, có chút kích động, có chút chờ mong. . . . . . Không phải nàng hỏng hết thuốc chữa rồi chứ? Bích Xuân lắc đầu.
Hoàn Nhan Nạp phát hiện vùng hoa mạn đà la đẹp mắt này, trong lúc nhất thời chưa buồn ngủ, ông đứng trước biển hoa nhớ đến nữ nhân yêu thương nhất đã từ trần.
Có lẽ ông nên sống cuộc sống mới, đi tìm hạnh phúc mới. Nên là như vậy nhỉ?
Có lẽ, vĩnh viễn cũng không tìm được. . . . . .
Chuyện gì đã xảy ra với giấc mơ đêm đó?
Hoàn Nhan Nạp đột nhiên nhớ đến Bích Xuân.
"Hoàng thượng." Xa xa có một tiếng gọi nho nhỏ.
Hoàn Nhan Nạp không hề quay đầu, phóng tầm mắt về phía xa, nhìn thấy một nữ nhân từ phía đối diện biển hoa chậm rãi bước đến.
"Là nàng sao?"
Hoa mạn đà la lại lần nữa phát huy tác dụng.
Bích Xuân chậm rãi bước đến bên người Hoàn Nhan Nạp.
"Người đang đợi ai vậy? Hoàng thượng."
Bích Xuân nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt xuống, mái tóc dài như thác nước xõa xuống sau đầu, gương mặt rạng ngời, đầy câu hồn mê người.
"Lẽ nào nàng không phải là Tĩnh Lam?" Hoàn Nhan Nạp hưng phấn nói: "Nàng là Tĩnh Lam, đúng không? Nàng nói cho ta biết nàng chính là Tĩnh Lam."
Bích Xuân mỉm cười, "Hoàng thượng nhầm rồi, ta không phải, ta là Bích Xuân."
"Bích Xuân? Bích Xuân? Vậy, nàng giống Tĩnh Lam như vậy?"
"Hoàng thượng, ta là trời cao phái đến cho người, ta đã đợi người ở đây rất lâu rồi." Bích Xuân nhìn Hoàn Nhan Nạp vô cùng quyến rũ, giọng nói hết sức dịu dàng lại có chút ngượng ngùng.
"Tốt, tốt, ta muốn nàng." Trong lòng Hoàn Nhan Nạp xao động, dang hai tay ôm Bích Xuân vào lòng, trong đầu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì khác, ông ta thậm chí quên mất Bích Xuân là lão bà của con trai mình.
Bích Xuân nằm trong lòng Hoàn Nhan Nạp ngửi thấy mùi vị quyền lực, cảm giác rất an toàn.
Đêm nay là một khởi đầu khác.
Người của gia tộc Hoàn Nhan đa số đều nghỉ ngơi trong phủ của Hoàn Nhan Nghĩa, Bố Uy lại kiên quyết về nhà. Ở phủ Hoàn Nhan Nghĩa đã uống ngà ngà say giờ lại uống thêm lần nữa.
Vừa uống vừa lầm bầm lầu bầu: "Nhà Hoàn Nhan bọn họ dựa vào cái gì xưng đế chứ? Hừ! Đi săn cũng chỉ săn được một chút xíu như vậy, bọn họ còn không có ai mạnh hơn ta, sao ta phải khuất phục trước bọn họ chứ?"
Bố Uy uống rồi uống, cuối cùng say gục xuống bên cạnh bàn.
Lúc sắp đi quân y căn dặn Hoàn Nhan Quyến Hi: "Uống thuốc rồi, còn phải giúp nàng ấy xoa rượu lên người để hạ nhiệt mới được."
"Biết rồi."
Tàn Hương lại ngủ thiếp đi.
Hoàn Nhan Quyến Hi vén chăn lên, cởi y phục trên người Tàn Hương ra, cái yếm, quần con.
Tàn Hương xích lõa nằm trên giường, nhắm mắt.
Người nàng rất nóng, Hoàn Nhan Quyến Hi đổ rượu lên tay, chà xát hai tay rồi bắt đầu xoa lên người Tàn Hương. Sau lưng, trước ngực, liên tục xoa bóp nhiều lần, lúc mới bắt đầu lòng dạ không nghĩ gì, nhưng chỉ chốc lát, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy trong lòng có chút khô nóng, giữa bụng bùng lên cảm giác hừng hực, nàng ho nhẹ một tiếng, mặc dù không ai biết cơ thể nàng biến hóa, nhưng bản thân nàng lại có chút thẹn thùng. Cảm giác quần nhỏ có chút lành lạnh, lòng cả kinh, lẽ nào mình ướt rồi?
Hoàn Nhan Quyến Hi xoa một hồi, đã xoa hết toàn thân Tàn Hương, tạm thời không cần xoa rượu thêm nữa, nàng đắp kín chăn cho Tàn Hương, đỏ mặt cũng như xuống giường tháo chạy, đến nhà bếp xem Nặc Nhã sắc thuốc xong chưa.
Căn nhà nhỏ sau Trì Nhiên điện.
Sau cuộc mây mưa, Hoàn Nhan Nạp ôm lấy Bích Xuân, chốc chốc cúi đầu ngửi hương thơm trên người nàng.
Mặt Bích Xuân không chút cảm xúc, chốc lát, nước mắt lại chảy xuống. "Hoàng thượng, có phải thọ mệnh của Bích Xuân đã tận?" Bích Xuân tránh khỏi ôm ấp của Hoàn Nhan Nạp, lẳng lặng sửa sang quần áo xốc xếch.
"Sao vậy?"
"Ta là thiếp của Hoàn Nhan Nghĩa, bây giờ đã theo Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng không cần ta, ta cũng không còn mặt mũi ở lại bên cạnh Hoàn Nhan Nghĩa nữa rồi."
"À, nàng đang nói đến chuyện này? Nàng còn muốn ở cạnh Nghĩa sao?"
"Ta không muốn, ta muốn theo Hoàng thượng."
"Tại sao?"
"Hoàng thượng không cần ta sao?"
"Sao lại không cần nàng." Hoàn Nhan Nạp ngắm nhìn vẻ ngượng ngùng mê người của Bích Xuân, "Nàng rất giống ái thê đã mất của ta, ta nhớ nàng ấy nhớ sâu sắc, sau này nàng cứ theo ta đi."
"Ý Hoàng thượng là?" Bích Xuân không dám tưởng tượng mục đích của mình được thực hiện nhanh như vậy.
"Theo ta tiến cung."
Bích Xuân không vội sửa sang y phục nữa, nửa người vẫn trần truồng liền quỳ dưới giường dập đầu lia lịa: "Bích Xuân tạ chủ long ân."
Lại leo lên giường, Bích Xuân cùng bộ dạng oán phụ vừa rồi như hai người khác nhau, kề bên tai Hoàn Nhan Nạp thì thầm: "Hoàng thượng, thiếp nghe nói Quận chúa sắp đại hôn rồi ạ?"
"Nó không muốn gả cho Bố Uy, nên thôi đi. Lại tìm người nó thích."
"Nàng phải gả cho Bố Uy." Bích Xuân ôm khư khư cổ Hoàn Nhan Nạp, mở môi son, cắn vào tai ông khe khẽ nói: "Bởi chỉ có vậy mới có thể làm cho Đại Kim trở nên hùng mạnh hơn. . . . . ."
Bích Xuân nói rất nhiều lý do, giọng nói dịu dàng, Hoàn Nhan Nạp nghe tiếng được tiếng mất, ông ậm ừ đáp lời, lại nhanh chóng tiến vào thân thể Bích Xuân, "Vậy thì để bọn nó kết hôn đi."
Rong ruổi trong thân thể Bích Xuân, đến cả nữ nhi quý báu nhất của mình cũng không thèm quan tâm nữa rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét