Chương 51. Kết cục sắp đến — mộng tưởng còn bao xa
Bên trong tòa cung điện hoa lệ này là nơi cư ngụ của dũng sĩ Đại Kim Quốc, hắn tên Bố Uy. Bấy giờ, trên giường một căn thiên phòng trong cung điện, có hai cỗ thân thể đang lăn lộn. Trong căn phòng tối đen như mực, thanh âm rên rỉ lúc lớn lúc nhỏ, một nữ tử lõa thể, rất yêu kiều đang cùng Bố Uy quấn lấy nhau, nữ nhân nhấp nhô lên xuống trên người Bố Uy, rất nhanh liền rơi vào đỉnh khoái lạc. . . . . .
Nặc Nhã từ khe cửa lạnh lùng chứng kiến cảnh này, cảm thấy ả nữ nhân trần truồng tên Bích Xuân trên người Bố Uy gần như đã không còn lời gì để hình dung, thân thể nàng ta ở trong bóng tối giống như một con bạch xà, không ngừng uốn éo. Nàng xem một hồi, xoay người lẻn vào phòng ngủ chính của Bố Uy, quân ấn của hắn đặt ở đó.
Khoảng chừng một nén hương, Nặc Nhã cầm quân ấn rời đi, Bích Xuân cũng rơi xuống khỏi người Bố Uy. Sau khi làm chuyện đó cùng nam nhân, Bích Xuân đặc biệt thích được một cánh tay rắn chắc ôm lấy, tựa vào trong lồng ngực ấm áp, như vậy sẽ cho nàng cảm giác an toàn, đáng tiếc ngoại trừ người đầu tiên nhậm chức lão công của nàng Hoàn Nhan Nghĩa sẽ làm như vậy ra, Hoàn Nhan Nạp và Bố Uy đều sẽ không làm. Bọn họ mặc nội y qua loa, rồi nằm đó nhắm mắt dưỡng thần, vốn không quan tâm nữ nhân bên cạnh nữ nhân thỏa mãn hay hạnh phúc.
Bích Xuân chống nửa người dậy, hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
Nàng và Bố Uy đã âm thầm huấn luyện năm nghìn tên võ sĩ, dự định khoảnh khắc cổng thành bị công phá, bọn họ có thể nhanh chóng vào giết chết Hoàng thượng.
Bố Uy khép hờ mắt, "Gần đủ rồi. Chuyện này không cần ngươi bận tâm, ta đã chuẩn bị không chỉ một năm hai năm, qua nhiều năm như vậy, ta chỉ đợi thời khắc này, ta dùng thanh xuân và máu tươi của mình để đánh cược, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót."
Bích Xuân như cười như không, giang sơn này, còn chưa chắc là của ai đâu.
Người một khi già đi, mối bận tâm trong lòng cũng ít hơn nhiều. Hoàn Nhan Nạp ngắm nhìn đêm khuya tĩnh mịch, ngắm nhìn mây trời nhàn nhạt, có chút cô đơn. Trước đây, trong quang cảnh như vậy, ông đều mong nhớ nhi tử và nữ nhi của mình, nhưng giờ đây ông chỉ mong nhớ một người, chính là Bích Xuân. Bích Xuân đã ra ngoài được một lúc rồi, vậy mà sao còn chưa thấy nàng trở về.
"Ta về rồi đây." Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc mà ông trông mong. Không cần quay đầu lại, ông cũng biết là Bích Xuân đã về.
"Nàng cuối cùng cùng về rồi." Hoàn Nhan Nạp dang vòng tay nghênh đón Bích Xuân, Bích Xuân nhào vào lòng ông, nhưng lại nhỏ giọng khóc lóc.
"Sao vậy? Bảo bối của ta, là ai ức hiếp nàng? Mau nói cho ta biết? !" Giọng Hoàn Nhan Nạp không giận mà uy, đưa tay vuốt ve mái tóc Bích Xuân, nữ nhân này và nữ nhi của ông đồng trang lứa, ông yêu chiều như nhau.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bích Xuân ấp a ấp úng, ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Nạp, trong mắt ngập tràn nước mắt.
"Nhanh nói cho ta biết đi mà! Nàng bị sao vậy? Lúc ra ngoài không phải vẫn còn vui vẻ sao?" Hoàn Nhan Nạp sốt ruột không ngừng giậm chân, nếu như lúc này Bích Xuân nói ra một cái tên, Hoàn Nhan Nạp nhất định phải đem người này ra chém thành muôn mảnh. Cũng không biết Bích Xuân đã dùng ma pháp gì, mê hoặc Hoàn Nhan Nạp đến quên hết tất cả.
Bích Xuân khịt khịt mũi, "Trước đây một thời gian Tây Vực tiến cống một thanh bảo đao, ta muốn dâng lên cho Hoàng thượng, nhưng ta lại không am hiểu vũ khí, liền mang cho Bố Uy Đệ nhất dũng sĩ Đại Kim xem, muốn mời hắn kiểm định, nào biết được ta. . . . . ." Nói đến đây, nước mắt Bích Xuân tuôn như suối, thật giống một xử nữ bị cưỡng bức đang mất kiểm soát, nhưng thật ra nàng lại là một kẻ hoang dâm ngay cả một món phế phẩm cũng không bằng.
"Sao hắn dám?" Không cần Bích Xuân nói hết, Hoàn Nhan Nạp đã hiểu rõ ba phần, ông quay mặt đi, cơn thịnh nộ xông thẳng lên đỉnh đầu.
Sau khi khóc lóc một hồi lâu, Bích Xuân lẳng lặng dựa trước ngực Hoàn Nhan Nạp, đem một màn nàng câu dẫn Bố Uy rõ rành rành kể thành mình bị cường bạo, mà còn miêu tả càng thêm sinh động, càng thêm cường điệu, càng khiến Hoàn Nhan Nạp muốn diệt trừ Bố Uy ngay lập tức, đến ngay cả Bố Uy lúc đó đã dùng động tác gì cũng không quên kể lể, nàng còn nói với Hoàn Nhan Nạp, trên đầu bắp đùi của Bố Uy có nốt ruồi son.
Hoàn Nhan Nạp gần như đập bàn đứng dậy, lửa giận dâng trào, có thể nói không cần đụng vào cũng đã sắp bùng phát.
Ai cũng biết, gia tộc Bố La Đa Cách đối với gia tộc Đế vương Hoàn Nhan mà nói, trước giờ đều là mối nguy, nhưng vì thế lực gia tộc Bố La Đa Cách hùng mạnh, lại còn công lao to lớn, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám chất vấn địa vị của gia tộc Bố La Đa Cách, nhưng Bích Xuân làm hàng loạt biện pháp, tựa hồ đã kéo trận chiến định sẵn này đến, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy, sân khấu vén màn.
Ngày hôm sau.
Lần đầu tiên Hoàn Nhan Quyến Hi tìm đến nhạc công và vũ nữ. Những người này ở Đại Kim gọi là nghệ cơ. Người dấn thân vào nghề này sẽ vĩnh viễn không có địa vị, nhưng cũng không thể thiếu, địa vị bọn họ cao hơn nhiều so với kỹ nữ.
Thông thường, đều là đến tối nghệ cơ mới bắt đầu múa trên vũ đài, ban ngày là lúc bọn họ ngủ mê mệt. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi cứ thích đi ngược với người khác, nàng để đám nghệ cơ này biểu diễn vào buổi sáng, khi mặt trời còn đang dần bay lên cao. . . . . .
Đám nghệ cơ ở đại sảnh, Hoàn Nhan Quyến Hi nắm tay Tàn Hương tao nhã ngồi trên đài cao hơn, bởi vì khoảng cách hơi xa, Tàn Hương nhìn thân hình những nghệ cơ này có chút mờ ảo. Cũng có thể là do Tàn Hương vừa ngủ dậy, vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh như vậy chăng.
Tàn Hương thích ngủ nướng, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng đã quen dung túng nàng ngủ nướng. Vì Tàn Hương không phải thị nữ, nàng không cần phải dậy từ tờ mờ sáng để hầu hạ ai, mà ý nghĩ nguyên bản muốn hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi của Tàn Hương cũng đã bị Quyến Hi gạt bỏ từ lâu, sinh hoạt thường ngày của Hoàn Nhan Quyến Hi sớm đã không để Tàn Hương hầu hạ. Trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi Tàn Hương là bảo bối được yêu chiều nhất, mấy chuyện vụn vặt, thượng vàng hạ cám vĩnh viễn cũng không cần Tàn Hương đụng đến.
Mỗi ngày Tàn Hương đều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới rời giường, nhưng hôm nay lại bị Hoàn Nhan Quyến Hi đánh thức. Trên giường, Quyến Hi vừa hôn lên môi Tàn Hương vừa gọi nàng: "Hôm nay đẹp trời, nhanh nhanh dậy thôi sâu lười. . . . . ." Hôn hôn, gọi gọi mấy lần, cuối cùng Tàn Hương mới chịu mơ màng mở mắt.
Tàn Hương nhìn nghệ cơ dưới đài uyển chuyển nhảy múa, quay đầu lại nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, mặt đầy nghi vấn. Cảnh tượng thế này khác xa với dĩ vãng, vậy chứng minh có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Hay không?" Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không giải thích nhiều, vươn tay ôm Tàn Hương thật chặt, thỉnh thoảng hôn đôi môi đỏ mọng của Tàn Hương. Tàn Hương cũng đáp lại Hoàn Nhan Quyến Hi, vỗ về lẫn nhau, nương theo âm nhạc, mỗi một tế bào trên người đều khoan khoái, dễ chịu. Đây là buổi sáng thoải mái, vui vẻ nhất sau khi các nàng về lại Đại Kim.
Trong tẩm cung của Hoàn Nhan Quyến Hi, đám nghệ cơ biểu diễn không biết mệt mỏi. . . . . .
Trong biệt viện của Bích Xuân, Nặc Nhã dâng lên quân ấn trộm được cho nàng—— quân ấn của Bố Uy.
Trong đại trạch của Bố Uy, tất cả mọi người đều quỳ ở đó, sinh mệnh như ngàn cân treo sợi tóc, vì Bố Uy tìm không ra quân ấn, nhưng lại không có ai thú nhận đã trộm nó, trong cơn thịnh nộ Bố Uy bắt tất cả quỳ hết trong sân.
Tam công công đang dẫn theo Cẩm y vệ đến đại trạch của Bố Uy, tay cầm thánh chỉ của Hoàng thượng.
Hoàn Nhan Tông Hàn đang ở trong phủ mình, dùng đôi mắt sáng ngời dưới hàng lông mày rậm nghiên cứu bản đồ hành quân.
Ca múa vẫn chưa hết, Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên buông Tàn Hương ra, như có âm thanh gì đó đang dẫn dắt, nàng cầm thanh kiếm bên cạnh lên bước ra sân, ngay sau đó là một phen múa kiếm kinh thiên động địa ——
Một bộ trường y màu bạc đắm chìm trong ánh bình minh, cả người bừng lên ánh sáng nhu hòa.
Tàn Hương theo bước chân Hoàn Nhan Quyến Hi đi vào sân, không thể quấy nhiễu, liền chỉ dựa vào lan can, yên lặng nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi múa kiếm. Thông minh như Tàn Hương, không cần phải hỏi thêm nữa, nàng biết, có chuyện sắp xảy ra, hơn nữa chuyện này không phải nhỏ.
Cũng chỉ trong nháy mắt, khắp nơi phủ kín cánh hoa đào, Hoàn Nhan Quyến Hi tuy rất dụng tâm múa kiếm, nhưng khóe mắt nàng vẫn luôn chú ý đến Tàn Hương. Nàng nhìn thấy Tàn Hương lẵng lặng rời đi, không lâu sau lại xuất hiện trong sân, trong tay có thêm một cây tiêu.
Tiếng tiêu ngân vang, Hoàn Nhan Quyến Hi dừng kiếm, quay đầu nhìn dung nhan dịu dàng như nước của Tàn Hương. Nàng hỏi: "Hương, nếu ta chết rồi, nàng làm sao bây giờ?"
Rất rõ ràng, Hoàn Nhan Quyến Hi nói câu này xong, tiếng tiêu của Tàn Hương cắt ngang một hồi, nhưng lại tiếp tục vang lên. Tàn Hương không trả lời Hoàn Nhan Quyến Hi .
Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài một tiếng, nói: "Tuy rằng ta là nữ nhân, ta không phải Vua, ta không cách nào xưng hùng một phương, nhưng mà ta có sự kiêu ngạo bất khuất. Cho dù chết, ta cũng phải dùng kiếm chống đỡ thân mình, để đất nước ta có thể tránh khỏi số mệnh diệt vong. Nó còn quá non trẻ, ta có thể chết, nó không thể chết. Nàng hiểu không?" Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn luôn nhìn chăm chú gương mặt Tàn Hương.
Một giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống từ khóe mắt Tàn Hương, nhưng tiếng tiêu chưa dứt.
Hoàn Nhan Quyến Hi nói tiếp: "Nàng là nữ nhân thông minh, ta không cần nhiều lời thêm nữa. Nàng chỉ cần biết rằng, cả đời ta, một vì nước mà chết, hai vì nàng mà chết, là được rồi." Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi đạp gió bước về phía cửa.
Nước mắt Tàn Hương tuôn ra như suối, nhưng tiếng tiêu của nàng vẫn chưa ngưng, nàng cũng không đuổi theo gọi Hoàn Nhan Quyến Hi quay về.
Bích Xuân dùng quân ấn triệu tập quân đội Bố Uy huấn luyện nhiều năm, mười vạn kỵ binh tất cả đều dũng mãnh thiện chiến, bọn họ đã sớm áp sát dưới thành, chỉ đợi mệnh lệnh cuối cùng.
Tàn Hương thật hối hận! Vì sao lại dung túng Bích Xuân từng bước bước đến hiện tại? Trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi chắc chắn đã ôm lấy cái chết lên đường, lòng Tàn Hương thật đau, đau quá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét