Trang

01/11/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 52

    Chương 52. Phần kết — chẳng biết hươu chết về tay ai (chưa biết ai thắng ai)

 

    Bóng dáng bạch y của Hoàn Nhan Quyến Hi dần biến mất sau cửa.

 

    Cẩm y vệ cùng công công đã đến nhà Bố Uy. Người quỳ trong sân hiển nhiên đã không còn, Bố Uy ngồi ngay ngắn chiếc ghế gỗ lê màu đỏ trong khách sảnh, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt thản nhiên.

    Nhưng nội tâm hắn hoàn toàn không được thản nhiên như ngoài mặt, hắn biết tất cả đều đã kết thúc, phấn đấu của hắn, mộng tưởng của hắn, hi vọng của hắn, Tàn Hương của hắn. . . . . .

    Vì không tìm được đại ấn, mất hết rồi!

    Bố Uy đã đoán được tám phần là do Bích Xuân trộm đi, nhưng bây giờ biết được thì còn có tác dụng gì nữa?

    Vừa thấy Tam công công tiến vào, cầm thánh chỉ trong tay, Bố Uy bước đến quỳ sụp xuống. Nhưng Tam công công vốn không cần tuyên chỉ, một nhóm người liền dễ dàng bắt lấy Bố Uy.

    Thứ nhất, Bố Uy không hề bố trí phòng vệ, thứ hai, Bố Uy mạnh mẽ đến đâu, một mình cũng không chống nổi sức mạnh của mấy chục tên Cẩm y vệ. Bố Uy giận dữ trừng mắt nhìn công công, kinh ngạc và khó hiểu đều viết trong mắt, tay hắn bị trói sau lưng, không cách nào gạt đi mái tóc vì bị bắt mà tán loạn trên trán.

     "Lí do?" Bố Uy hỏi.

    Công công cười nhạt, trả lời: "Xưa nay hồng nhan quả thật là họa thủy, Bố tướng quân không thể nào không hiểu. Còn họa thủy này là ai, trong lòng ngài quá rõ."

    Lòng Bố Uy nặng trĩu, mặt tựa như sương tuyết, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.

    "Đi thôi." Tam công công vừa hạ lệnh, Bố uy từng đường đường không thể xem thường bị áp giải đi . . . . . .

 

    Hoàn Nhan Nạp ngồi trên long ỷ, nhìn vẻ khốn cùng của Bố Uy, ánh mắt cũng chưa từng ngước lên. Bích Xuân ở bên cạnh ông ta, xinh đẹp như một con hồ yêu nghìn năm. Bố Uy ẩn nhẫn, phẫn hận nhíu mày nhìn Bích Xuân, hận không thể băm nàng thành vạn mảnh, nhưng Bích Xuân lại làm như không liên quan, nhìn hắn mỉm cười. . . . . .

    "Ngươi  biết ngươi đã phạm tội gì không?" Hoàn Nhan Nạp lạnh lùng, thản nhiên chất vấn.

    Bố Uy nghiêng đầu đi, hắn đã thành phạm nhân, muốn gán tội gì thì chính là tội đó, lúc này còn gì để hỏi chứ? Dùng mấy thứ hình thức này còn có ý nghĩa gì?

    Hoàn Nhan Nạp thấy Bố Uy không phản ứng, giận đến mức vỗ ầm lên bàn, "Nói!" Một tiếng này là Hoàn Nhan Nạp sôi máu rống lên.

    Nếu thật sự phải nói đã phạm vào tội gì, vậy thì nhiều lắm, Bố Uy không biết Hoàn Nhan Nạp đang ám chỉ cái nào.

    Bấy giờ, phụ thân của Bố Uy sải bước lên điện, cậy vào binh quyền trong tay, không cho phép Hoàn Nhan Nạp trói nhi tử mình mang đi.

    "Hoàng thượng, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt Phật, con trai ta chọc giận ngài chuyện gì vậy?"

    Không đợi Hoàn Nhan Nạp mở miệng, Bích Xuân đã nở nụ cười khinh khỉnh, nàng đơn giản để lộ ra một góc binh phù giầu trong tay áo, vừa đủ để phụ thân Bố Uy nhìn thấy, thế là. . . . . .

    Phụ thân của Bố Uy ngất xỉu.

    Gia tộc Bố La Đa Cách bọn họ đã không còn quân bài nào để diễu võ giương oai.


    Đại quân đã đóng quân ở mấy chục dặm ngoài thành, điều phái mấy đội quân này đều bắt nguồn từ tấm binh phù trong tay Bích Xuân kia, mà bây giờ Hoàn Nhan Nạp còn ôm thân thể tươi trẻ của Bích Xuân dần dần ngủ thiếp đi, căn bản không hề ý thức được tâm huyết cả đời sắp sửa bị hủy trong tay một nữ nhân. Hoàn Nhan Nạp đã như một con ếch bị quăng vào nước nóng, tức khắc sẽ chết mất xác. 

    Bích Xuân lạnh lùng nhìn gương mặt tiều tụy lại còn dày đặc tử khí của Hoàn Nhan Nạp, vừa nghĩ đến không bao lâu sau sẽ không cần đối diện với gương mặt già nua này, nàng liền sẽ cực kì vui sướng. Đây là một chuyện đáng vui mừng, không phải sao? Đối với bất kì nữ nhân trẻ tuổi nào mà nói, đều là một chuyện đáng vui mừng, không ai có thể bằng lòng cả ngày đối diện với một nam nhân thích hợp làm gia gia mình, hơn nữa còn phải dùng thân thể để hầu hạ ông ta.

    Thật ra Bích Xuân muốn giết chết Hoàn Nhan Nạp, có thể dễ như trở bàn tay, nhưng giết chết tên Hoàng đế này có ích gì? Quan trọng không phải Hoàn Nhan Nạp chết hay không chết, Hoàn Nhan Nạp đối với Bích Xuân mà nói không có nghĩa lí gì, thứ Bích Xuân muốn là quốc gia này. Chỉ có sức mạnh của quân đội mới có thể giúp nàng giành được quốc gia này, chỉ có quân đội.

    Hoàn Nhan Quyến Hi và Hoàn Nhan Tông Hàn đứng ngoài cổng thành đã được một thời gian, ngoại trừ hai huynh muội bọn họ, còn có thần tử đến thỉnh mệnh, ai cũng không muốn nhìn quốc gia bị diệt vong, thế nên bọn họ đến cầu Hoàng đế xuất binh. Tất cả mọi người đều biết quân đội của Bố Uy đã ở ngoại thành cách đó không xa, nhưng Hoàng thượng lại không chịu gặp bất kì ai.

    Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Quân đội ngoài thành không phải Bố Uy điều động."

    Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Muội biết."

    Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Tất cả những chuyện này đều do Bích Xuân làm, thật là nữ nhân lợi hại."

    Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Muội biết."

    Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Hoàng thượng đã bị ả ta toàn quyền khống chế rồi, không có binh quyền của phụ hoàng, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân này lợi dụng quân của Bố Uy cướp đoạt thiên hạ của chúng ta."

    Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Muội biết."

    Hoàn Nhan Tông Hàn trầm mặc. . . . . .

    Hắn đã không còn cách nào, tựa hồ. . . . . .

    Bất chợt, Hoàn Nhan Quyến Hi ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời màu lam trên đỉnh đầu.

    Một giọng nói ôn nhu không gì sánh kịp vang lên sau lưng.

    Hoàn Nhan Quyến Hi không quay đầu cũng biết Tàn Hương đến rồi. Xoay người, như nàng dự liệu, nàng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Tàn Hương.

    "Sao nàng lại đến đây?" Giọng Hoàn Nhan Quyến Hi lộ ra mấy phần ân cần lo lắng, nàng bước về phía Tàn Hương, dịu dàng nắm tay nàng ấy: "Về nhà đợi ta, ta không sao đâu, yên tâm, nàng ở đây ta sẽ phân tâm." 

    Tàn Hương nhàn nhạt cười, "Nàng muốn cứu nước, ta giúp nàng."

    "Nàng giúp ta?" Hoàn Nhan Quyến Hi tựa như gặp chuyện không thể tin nổi.

    "Nàng đợi nhé." Nói xong, Tàn Hương xoay người bỏ đi, nàng định vào hoàng cung từ cửa sau. Người ngoài không vào được, nhưng công công báo cáo nói Tàn Hương muốn vào cung, Bích Xuân đang ngóng trông Hoàn Nhan Nạp chết lập tức lấy lại tinh thần.

    Tàn Hương mau chóng vào cung.

 

    Lúc Bích Xuân nhìn thấy Tàn Hương, thần sắc lướt qua một tia kinh ngạc, lập tức nghênh đón, "Sao ngươi lại đến tìm ta?" Đối với sự xuất hiện của Tàn Hương, Bích Xuân có chút bất ngờ, mục đích cuối cùng của nàng là có được Tàn Hương , nhưng có vẻ thời cơ còn chưa chín muồi. Bích Xuân mơ tưởng có một ngày Hoàn Nhan Quyến Hi có thể quỳ dưới làn váy mình cúi đầu xưng thần, sau đó, nàng lại dùng bộ dáng xem thường tất cả kéo Tàn Hương vào lòng.

    Bích Xuân giờ đây, ngoại trừ có được Tàn Hương, nàng còn muốn nhiều hơn nữa, ví như quyền lực, quyền lực chí cao vô thượng.

    Tàn Hương thấy ánh mắt Bích Xuân thoáng mang theo một tia buồn thương nhàn nhạt, nói: "Ta nghĩ ta nhất định phải xuất hiện, không phải sao?" Ở trước mặt Bích Xuân, phong thái Tàn Hương cao như vậy đó. Chủ nhân chính là chủ nhân, một ngày làm chủ, cả đời làm chủ, dù cho có ngày đổi vai, phong thái đó vẫn tồn tại vĩnh viễn. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao tất cả những người trước đây làm nô tài, sau khi trở thành chủ nhân lại thích giày vò người khác, bởi vì những tên nô tài này muốn thấy người khác thoi thóp biến thành dáng vẻ nô tài, chẳng biết là đang tìm dáng vẻ trước đây của bản thân hay là đang tìm kiếm sự cân bằng.

    Đôi mắt Bích Xuân tràn ngập cảnh "xuân" soi xét Tàn Hương mới sáng sớm đã đến thăm, ánh ban mai xuyên qua giấy dán cửa mỏng manh, chiếu sáng từng ngóc ngách trong phòng.

    "Có lẽ ta biết ngươi muốn làm gì." Bích Xuân nhắm hai mắt, được cưng chiều đến kiêu căng nói: "Ngươi muốn đến khuyên ta thu tay, đem giang sơn trong tầm tay trả lại cho người Kim, chỉ vì Hoàn Nhan Quyến Hi của ngươi, đúng không?"

    Tàn Hương lạnh lùng nhìn Bích Xuân, không khỏi rùng mình, Bích Xuân quả là thông minh, tức khắc đã biết mục đích đến đây của nàng. Không đợi Tàn Hương nói chuyện, Bích Xuân lại nói: "Tiểu thư đã quên hết rồi sao? Chúng ta họ gì? Quốc gia của ta sao lại diệt vong? Cha của ngươi hiện giờ vẫn đang ở trong lao ngục, ăn thứ mà bọn hạ nhân còn không thèm ăn? Lẽ nào ngươi quên người Kim đã đối xử với chúng ta thế nào sao? Bọn chúng giết chết huynh đệ tỷ muội của chúng ta. . . . . .


    Tác giả có lời muốn nói: chương sau là kết thúc rồi, có hoa thì rải chút đi, không hoa thì mua một ít nhá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7