Chương 10:
Hải Linh không nói gì, Đinh Nghệ ngẩng đầu nhìn cô.
"Năm trăm." Một hồi lâu sau, Hải Linh mới trả lời. "Mát xa xem như tôi tặng cô."
Đinh Nghệ "ừm" một tiếng, cúi đầu lấy tiền. Đột nhiên cô khựng lại, nhớ đến chuyện Hải Linh không thạo dùng điện thoại.
"Tôi chuyển qua Wechat cho cô, tiện cho cô học cách nhận tiền bằng mã QR." Cô nói rồi lấy điện thoại ra, mở Wechat.
"Không cần đâu." Hải Linh giữ tay cô lại, cúi đầu, giọng nói nho nhỏ, còn hơi run rẩy.
"Hả?" Đinh Nghệ hơi kinh ngạc nhìn Hải Linh. Cô cảm thấy tâm tình Hải Linh có vẻ không tốt. Chắc là không quen tiếp khách nữ thì phải?
Đinh Nghệ cọ cọ ngón tay: "Vừa rồi tôi. . . . . . Không làm đau cô chứ?"
Hải Linh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Đinh Nghệ. Tóc cô hơi rối, đôi môi sưng đỏ hé mở, khóe miệng rũ xuống. Đinh Nghệ bị cô nhìn đến chột dạ, cúi đầu đặt tiền lên giường.
Đinh Nghệ mặc áo lót và áo sơ mi vào, tay vừa sờ đến vạt áo liền cảm thấy ướt dính. Lúc nãy Hải Linh vừa khéo đè lên quần áo.
Chỉ một cái chạm như vậy, những hình ảnh vừa rồi lại ngập tràn trong đầu Đinh Nghệ. . . . . . Đinh Nghệ bấy giờ mới đỏ mặt. Lớn thế này rồi, đây là chuyện to gan nhất cô từng làm.
Hải Linh vẫn lẳng lặng ngồi ở cuối giường không lên tiếng.
"Vậy tôi đi trước đây?" Đinh Nghệ đứng lên nói.
"Ừm." Hải Linh cúi thấp đầu, ngồi trên mạn giường không nói gì thêm.
Ngón cái cùng ngón trỏ của Đinh Nghệ khẽ cọ cọ. Chỉ vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy khe sâu hút gợi cảm trước ngực cô gái. Bộ quần áo cô vừa cởi ra lúc nãy, bây giờ lại khoác hờ hững trên người cô ấy, so với vừa rồi càng thêm mê người.
Đinh Nghệ lại nhìn thêm một chút.
Vốn dĩ cô cho rằng mình và Hải Linh sẽ ở bên nhau cả đêm. Nhưng Hải Linh lại không giữ cô lại.
Đinh Nghệ mím mím môi, thu ánh mắt có phần tham lam lại, xoay người đi. Nhìn qua đồng hồ còn chưa đến mười giờ.
Sau khi ra ngoài, Đinh Nghệ dừng bước trước cửa tiệm. Cô quay đầu trông ngóng về phía tiền sảnh sáng rực ánh đèn, lưỡng lự muốn quay lại nói cho Hải Linh biết, tuần sau cô vẫn sẽ đến tìm cô ấy.
Đinh Nghệ đã nghĩ đến lần sau. Lần sau có lẽ nên đổi một chỗ tốt hơn, cô muốn dắt Hải Linh đi thuê phòng, trải ra giường sạch sẽ lên, làm Hải Linh nở rộ trong tay cô.
Trong đầu đều là Hải Linh. Có lẽ là vì Hải Linh làm cho cô thoải mái, cảm giác vùi vào cơ thể cô ấy quá mức tuyệt vời.
Ngẫm nghĩ, Đinh Nghệ vẫn không quay lại tìm cô ấy, mà đứng gần con hẻm, mua ly trà sữa. Cô cắn ống hút, nhìn vào trong hẻm.
Có chút sợ sệt, có chút khát vọng.
Không biết qua bao lâu, cửa tiệm mát xa rốt cuộc xuất hiện một cô gái. Là Hải Linh. Cô từ trong cửa hàng cúi đầu bước ra, đã thay bộ quần áo khác, để lộ cả vùng xuân quang tươi đẹp trước ngực, lớp trang điểm thật đậm che đi gương mặt thanh lệ.
Đinh Nghệ ngây người.
Cô nhìn thấy Hải Linh chậm rãi dựa lên tường, tay này ôm lấy cánh tay kia, điện thoại sáng trưng, nhưng lại không nghịch. Hải Linh tựa như đang ngoảnh nhìn qua bên này, cũng tựa như không phải nhìn về bên này.
Đinh Nghệ lui về sau mấy bước.
Màn hình điện thoại sáng trưng đó, dường như chính là hố sâu dục vọng của xóm nhỏ trong thành thị, thu hút ánh mắt đói khát, thèm thuồng.
Gã đàn ông vừa tan tầm ngựa quen đường cũ bước đến: "Leng nuẩy, xíc ừm xíc txùng quách?" (Người đẹp, biết mát xa không em?)
Hải Linh ngẩng đầu lên, một trận gió đêm thổi qua mái tóc dài, cô vén mái tóc ra sau tai, nở nụ cười xinh đẹp: "Dập huây lá!" (Vào trong đi.) Cô gái mặc bộ váy đỏ, duỗi năm ngón tay thon dài, ra dấu.
"Câm quay?" (Đắt vậy?) Gã đàn ông đánh giá Hải Linh một lượt từ trên xuống dưới, do dự, nhưng vẫn bước vào.
Hải Linh ngoảnh mặt liếc nhìn về hướng Đinh Nghệ rời đi, sau đó xoay người bước vào tiệm.
Đinh Nghệ xoay người bước đi thật nhanh.
Hải Linh sẽ tiếp đón gã đàn ông kia sao? Cô nghĩ, ném ly trà sữa rỗng vào thùng rác ven đường, phát ra một tiếng "bịch". Tay không siết chặt, trên ngón tay dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm kỳ diệu kia.
Đến trước cửa nhà, Đinh Nghệ thở dài một hơi rồi mới đưa tay mở cửa.
"Nhanh như vậy đã về rồi à?" Chung Kỳ đang chơi game.
"Ừ."
Chung Kỳ cười hỏi: "Bạn trên mạng thế nào?"
Đinh Nghệ miễn cưỡng cười nói: "Cũng được. Tớ đi tắm đã."
Cô chui vào phòng tắm. Cởi áo sơ mi, lại sờ sờ vạt áo. Chỗ bị Hải Linh thấm ướt đã sớm khô mất rồi. Ngay cả vết bẩn cũng không còn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đinh Nghệ khỏa thân đứng như mất hồn một lúc, sau đó ném quần áo bẩn vào thùng.
Cô quả nhiên giống với mấy tên đàn ông kia mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét