Chương 18:
Con hẻm nhỏ không thoáng khí, oi bức như một chiếc lồng hấp. Hai người sánh vai bước đi.
Hải Linh cầm dù, bả vai thỉnh thoảng cọ vào cánh tay Đinh Nghệ. Đinh Nghệ trộm nhìn qua, sườn mặt đối phương trắng nõn, gò má lại hơi ửng hồng.
Hải Linh quay đầu nhìn cô, nở nụ cười xinh đẹp: "Sao vậy?"
"Không sao." Đinh Nghệ lắc đầu, lấy trong túi ra một bịch khăn giấy, Hải Linh ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, dùng ánh mắt tỏ ý mình không rảnh tay.
Ánh mắt cực kỳ mờ ám của Hải Linh làm Đinh Nghệ nóng ran cả mặt, đưa tay giúp Hải Linh lau mồ hôi. Cử chỉ vô cùng thân mật.
"Đúng rồi," Đinh Nghệ nói, "Tôi chỉ chị nhận tiền bằng Wechat nha." Nói rồi cô lấy điện thoại ra, mở giao diện Wechat.
"Được." Hải Linh thu tầm mắt từ trên chiếc cằm như tạc của Đinh Nghệ lại, chuyển qua màn hình điện thoại.
"Như vầy. . . . . . Sau đó. . . . . . Người kia quét mã này là xong. . . . . . Hiểu chưa?" Đinh Nghệ nhìn cô.
"Ừ, biết rồi." Nhìn sườn mặt nghiêm túc của Đinh Nghệ, nụ cười của Hải Linh càng thêm ngọt ngào.
Đinh Nghệ đón lấy chiếc dù trong tay Hải Linh, bảo cô lấy điện thoại ra thực hành. Lúc Hải Linh mở điện thoại, nhấn vào ví tiền, Đinh Nghệ vô tình nhìn được số dư.
Ấy vậy mà lại có đến hơn năm ngàn. Chẳng trách lần trước lúc cô giúp Hải Linh mua hủ tiếu xào, rõ ràng không liên kết thẻ cũng có thể dùng Wechat thanh toán.
Đinh Nghệ mở mang tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Khách thường phát lì xì cho chị à."
Hải Linh ngập ngừng giây lát: "Ừ. Cũng có không ít người thêm Wechat rồi chuyển khoản cho tôi."
Thêm Wechat hiển nhiên là tiện cho lần sau "giao dịch". Hải Linh không nói, Đinh Nghệ cũng có thể hiểu rõ. Trong lòng cô lại vô duyên vô cớ dâng lên nỗi buồn khôn tả, ngón tay thon dài siết chặt cán dù hơn.
"Thế này đúng không?" Hải Linh ngẩng đầu hỏi cô.
"Ừ." Đinh Nghệ không thèm nhìn đã lạnh lùng trả lời.
Hải Linh nhận ra cô lạnh nhạt nên không nói chuyện nữa, dè dặt đưa tay muốn cầm lại chiếc dù trong tay Đinh Nghệ. Đinh Nghệ né qua một bên, không đưa dù cho cô. Hải Linh rụt tay về.
Hai người cứ lẳng lặng tiến về phía trước. Đi đến con hẻm rộng rãi hơn, rốt cuộc cũng có thể nghe thấy tiếng người huyên náo, không khí cũng thoáng đãng hơn. Nhưng lòng Đinh Nghệ lại giống như một nồi nước sôi cứ cuồn cuộn không ngừng.
Cô cảm thấy mình giống như đang tự ngược. Để ý mấy chuyện này làm gì?
Cô bất quá chỉ là khách làng chơi. Người có thể khiến Hải Linh giạng chân kiếm tiền vốn dĩ cũng chẳng riêng gì cô.
Cơn gió mang theo thoang thoảng hương vị đồ ăn sáng thổi qua, hất sợi tóc Hải Linh bay bay.
Đinh Nghệ nhìn lướt qua Hải Linh đang lặng im bên cạnh, nhỏ giọng mở lời: "Wechat của chị không cài mật khẩu, đối với chị mà nói không an toàn đâu, lát nữa tôi hủy giúp chị nha."
Ai lại cài đặt không cần mật khẩu cho cô ấy vậy chứ? Đinh Nghệ đột nhiên muốn biết đến phát điên. Trong giọng nói mềm mỏng của Đinh Nghệ mang theo áy náy, Hải Linh sững sờ.
Hải Linh rũ tay kia, thử đụng đụng mu bàn tay Đinh Nghệ thăm dò, Đinh Nghệ không tránh, trái lại còn mở bàn tay nắm lấy tay cô. Nắm tay thôi mà. Đến tình cũng đã làm rồi, nắm tay tính là gì chứ.
"Tôi cũng không nhớ là ai giúp tôi cài như vậy, chắc là chị Chu đó." Hải Linh nhìn Đinh Nghệ, cười lấy lòng.
Đinh Nghệ vuốt ve ngón tay cô, khóe mắt gợi lên chút ý cười mờ ám: "Tôi thêm Wechat của chị được không?"
Hải Linh vui vẻ gật đầu: "Ừm." Hạnh phúc của cô xem ra rất đơn giản, rất thuần khiết.
Đinh Nghệ nhìn Hải Linh, đôi môi mỏng cũng nhiễm ý cười, khẽ nói: "Vậy về rồi tám chuyện tiếp."
Đinh Nghệ tiễn Hải Linh đến tiệm. Đến chỗ đông người, Đinh Nghệ liền lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang nắm tay Hải Linh ra.
Nhìn bóng dáng Đinh Nghệ rời đi, đầu ngón tay Hải Linh khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay hơi ướt, chẳng biết là mồ hôi của Đinh Nghệ hay của cô.
Cô cúi đầu vào tiệm, lẳng lặng thay đồng phục. Lúc cởi áo thun còn cúi đầu nhìn vết đỏ bầm trên ngực.
Hải Linh nhắm mắt nhẹ nhàng vuốt ve dấu hôn.
Hôm qua, cô tỉnh lại giữa xúc cảm ướt át. Nhắm mắt cảm nhận Đinh Nghệ cầm cổ tay cô. . . . . .
Tim Hải Linh đập rộn ràng, không khỏi giật giật ngón tay. Nhưng lại không dám "tỉnh dậy".
Hải Linh thay quần áo xong ra ngoài, mới để ý thấy trong tiệm có rất nhiều gương mặt mới. Bọn họ còn trẻ hơn cô, không trang điểm, đồng phục là mẫu mới, hơn nửa bộ ngực trắng nõn rung rung lồ lộ ra ngoài.
Hải Linh sững sờ. Lúc cô đang ngẩn ra, một cô gái khác lắc eo bước đến, đứng trước mặt cô.
Một đồng nghiệp lâu năm phía sau oán giận gắt: "Đừng có chen ngang nha nhỏ kia!"
Người mới vừa đến, khách đã vơi. Hơn nữa, quần áo Hải Linh mặc cũng thể hiện rõ cô không buôn da bán thịt nên hầu như chẳng có khách nào thèm cô.
Hoa đồng giá, bất kể là ai cũng sẽ chọn người phô hàng ra trước mắt thôi.
Lúc về đến nhà, Chung Kỳ quả nhiên vẫn đang say giấc. Đinh Nghệ đọc sách một lúc, vào phòng rửa tay, Chung Kỳ mới bị đánh thức.
"Oa, cậu thật sự cả đêm không về nha, đi đâu đây, tiều tụy thế này." Chung Kỳ nói quá lên.
Có thể là vì bình thường Đinh Nghệ cho người ta ấn tượng khôn khéo, tính tình lại lạnh nhạt, Chung Kỳ rất hiếm khi lo lắng cho cô về mặt này.
Đinh Nghệ vừa lau tay vừa nói: "Ở cùng với bạn trên mạng."
Chung Kỳ há hốc.
Đinh Nghệ dừng một chút mới nói: "Không làm chuyện gì hết."
"Vẫn là người bạn trên mạng kia à?" Chung Kỳ quấn tóc lên, "Sao cậu lại quen bền vậy chứ." Đinh Nghệ thoáng để ý cổ Chung Kỳ.
Vô cùng láng mịn.
"Hôm qua các cậu. . . . . ." Đinh Nghệ nói.
"Hôm qua Tiểu Tưởng nấu cơm," Chung Kỳ nói, "Bọn tớ ăn xong rồi tối ra ngoài xem phim."
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Đinh Nghệ, Chung Kỳ "phụt" cười: "Tớ đã nói rồi mà, anh ấy đến nấu cơm. Tớ từng nói với anh ấy tớ rất truyền thống, anh ấy cũng nói tôn trọng tớ."
"À," Đinh Nghệ gật đầu, cười, "Vậy thì tốt."
"Cậu mới quái lạ đó," Chung Kỳ bước đến nhìn chằm chằm cô, "Cậu đừng có mà nói với tớ, cả đêm cậu không về chỉ để cùng bạn trên mạng đắp chăn bông nói chuyện trong sáng thôi nha?"
Đinh Nghệ giấu diếm vờ vén tóc ra sau tai: "Đúng là nói chuyện rất hợp."
Chung Kỳ chống hông, tận tình khuyên nhủ: "Không phải tớ nói cậu chứ, Đinh Nghệ à, cậu thật sự quá đơn thuần mà. Hôm qua cậu còn bảo tớ, một khi đối phương có ý đồ khác thì phải làm sao?"
Đinh Nghệ ra vẻ ung dung: "Tớ sẽ cẩn thận mà."
"Vấn đề không phải cậu có cẩn thận hay không," Chung Kỳ vẫn không yên tâm, "Muốn yêu đương thì yêu đương đàng hoàng, đừng hẹn hò với mấy người không đứng đắn."
"Không có," Đinh Nghệ nghiêng đầu đi, "Yên tâm đi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét