Trang

16/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 39

    Chương 39:


    Chu Mân thấy  không nói lời nào, liền nở nụ cười. 

    Chu Mân mặc dù không kiêng nam nữ, nhưng trong mắt cô, người như Đinh Nghệ không đáng chơi đùa. Mặt mũi tuy đẹp nhưng hành động lại quá ấu trĩ. Tạm thời không nói trên giường ai thỏa mãn ai, chỉ nói đến tiền thôi, cô nhóc mới vừa tốt nghiệp, có thể có bao nhiêu tiền chứ?

    Hải Linh cúi đầu lau nhà. Động tác cứng nhắc, không hao phí tâm tư nhiều như làm móng cho khách —— dù sao cô cũng vừa mới học môn thủ nghệ này. Cô vừa lau nhà, vừa suy nghĩ. 

    Không muốn nghĩ về tiệc cưới của Hải Hoa nữa. Nghĩ đến Đinh Nghệ. Yêu Đinh Nghệ, là chuyện cô không lường trước được.

    Năm đó tròn 8 tuổi, Hải Linh theo mẹ làm công việc đầu tiên trong đời —— dán hộp giấy. Dán 3 cái được 1 hào. Sau đó, "công việc bán thời gian" luôn gắn liền với thời niên thiếu của cô. Mẹ làm việc gì, cô cũng phải theo làm. Lúc mới bắt đầu tuổi còn nhỏ, mẹ phải ép cô, cô mới chịu đi. Đến khi lên tiểu học, nhìn thấy có bạn học khóc lóc không chịu đến trường, cô thấy thật khó hiểu: Sao không chịu đến trường chứ? Đến trường không tốt à? Không cần làm việc, giờ ra chơi còn được chơi đùa. 

    Cô cảm thấy trường học là nơi rất hạnh phúc.

    Mãi đến khi cô lớn hơn, mới biết nhà mình là nhà nghèo nhất trong thôn. Mẹ cô lúc còn trẻ sinh liền tù tì bốn thai, hơn nữa lúc đó dinh dưỡng không tốt, lưu lại mầm bệnh, chỉ có thể làm mấy việc vặt phụ giúp gia đình.

    Dù vậy, lúc Hải Linh 12 tuổi, vẫn còn nghe được cha mẹ bàn chuyện "muốn thêm đứa nữa". Chuyện sau đó thế nào, cô cũng không rõ. Có lẽ mẹ cô không mang thai được nữa.

    Dường như là ông trời phá lệ bạn ơn, mặc kệ tuổi thơ cực khổ thế nào, làm việc nặng nhọc ra sao, cô vẫn nguyên dáng vẻ trắng nõn, xinh đẹp. Theo năm tháng dần lớn lên, khi những nữ sinh khác trước ngực còn là sân bay, cô đã phải mặc áo lót có gọng rồi. Nam sinh cùng lớp trước mặt chế giễu bộ ngực căng phồng của cô, nhưng sau lưng lại xì xầm bàn tán, thậm chí lớp phó thể dục còn lợi dụng lúc tập thể dục, dùng khuỷu tay cố ý đụng vào cô. Hải Linh chịu đau lặng lẽ tránh đi. Do cô còn phải làm việc, bình thường lên lớp khó tránh ngủ gật, thành tích không hơn ai, giáo viên đều ngầm thừa nhận cô là nữ sinh "não dồn xuống ngực". Còn cô cũng không muốn vì chuyện xấu hổ này mà đi tìm giáo viên.

    Lớn thêm chút nữa, liền không ngừng có nam sinh theo đuổi cô.

    Dậy thì sớm, nồng độ hooc môn trong thời kỳ phát triển thường cao hơn chỉ số thông minh. Một bầy sói đực không chỗ phát tiết tinh lực, đối với phái nữ đầy đặn, nổi trội thèm chảy nước dãi ròng ròng, còn khoa trương hú thêm vài tiếng, thể hiện sự oai phong của bản thân.

    Còn nữ sinh thì lại càng thùy mị, thì thầm thảo luận về mấy cậu trai chướng mắt kia. Hải Linh ngoại hình quyến rũ, không phải dáng vẻ "thanh thuần" đó, bạn học nữ đều khá xa lánh cô. Còn cô ngoại trừ làm việc bán thời gian, cũng luyện được bản lĩnh hòa đồng với bạn học nữ xung quanh. Thuận theo bọn họ, lấy lòng bọn họ, mới không bị cô lập.

    Làm việc đã đủ mệt rồi, Hải Linh thực sự chịu hết nổi sự quấy rối của mấy tên đực rựa đang trong "thời kì phát dục" này. Trong khi đó nữ sinh nói năng nhỏ nhẹ, ôm tay nhau đi vệ sinh. . . . . . Tận hưởng những cảm giác thân thiết hiếm có ngay trong chính gia đình mình, lại càng làm cô cảm thấy yên bình hơn.

    Về sau, cô không còn đi học nữa. Ở nhà giúp cha làm ruộng, trồng rau.

    21 tuổi rởi khỏi nhà, vào một đêm đông năm ấy, cô tiếp vị khách đầu tiên. Rất đau, nhưng nhận được mười tờ tiền giấy đỏ hồng. (10 tờ 100, gần 3.5 triệu.) Mặt cô tái nhợt bước ra khỏi khách sạn. Mười tờ tiền giấy, chín tờ được cô bỏ vào trong lọ thủy tinh.

    Nếu Hải Hoa không mua nổi nhà thì mẹ cô phải mãi mãi ngủ lại chốn âm u ẩm thấp kia. Thường ngày mẹ cô không nỡ mua thuốc mỡ, chỉ dùng một loại cỏ đào được trên núi, giã nát rồi đắp lên tay và lưng. Tiền tiết kiệm được còn mua không nổi đôi giày đá bóng Hải Hoa thích, đừng nói đến chuyện đóng phí ký túc xá rẻ nhất trong "ngôi trường quý tộc" mà Hải Hoa theo học.

    Mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, Hải Linh thường sẽ giật mình tỉnh giấc, bên tai vang lên tiếng mẹ đấm lưng và cào cánh tay. Cô nằm phòng trọ chật hẹp, nhìn sâu vào bóng tối, mãi vẫn không ngủ được. 

    Cuộc đời đã đủ vất vả, nếu kéo theo một người khác sẽ ra sao đây? Hải Linh không biết. Lúc cô khó khăn nhất, cũng chưa từng dựa dẫm bất kì ai. Cô âm thầm lặng lẽ, tựa như đứa trẻ dù đói rã ruột cũng sẽ không khóc đòi sữa. Bởi vì cô biết tất cả mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân mình.

    Mở hai chân, nhắm mắt lại, cam chịu va chạm tàn bạo và tiếng thở dốc thô thiển, có khi còn phải giả vờ rên rỉ vài tiếng, cũng coi như dựa vào bản thân mình. Cô đã từng thử xem công việc này thành "hưởng thụ" giống như mấy đồng nghiệp khác. Nhưng cô không làm được.

    Cô căm ghét đám khách tràn đầy dục vọng, càng căm ghét bản thân không thể nhìn thấy ánh mặt trời. 

    Cô luôn mang theo mình bao cao su và dầu bôi trơn, gặp phải khách khó tính liền nói mấy câu êm tai, tình nguyện giảm giá, cũng phải đeo vào, lớp màn bảo vệ đó mỏng manh hệt như thứ cô gọi là chút tôn nghiêm cuối cùng vậy.

    Sống ở thôn Châu, thường hay nhìn thấy sinh viên vừa tốt nghiệp. Những hôm đứng đến nửa đêm, hội sinh viên đi ngang qua e dè, hiếu kỳ lại còn kinh thường liếc nhìn cô.

    Lúc đầu, trong "đội quân xem thường" này, không bao giờ có Đinh Nghệ. Bởi vì Đinh Nghệ có một tật xấu, chính là đi đường không thèm ngẩng đầu. Đến khi không biết đã là lần thứ mấy Đinh Nghệ lướt qua cô, cô rút ra kết luận. Cô gái mặc đồ công sở, nếu không đeo tai nghe, ánh mắt vô định, thì cũng là mặt mày thờ ơ cắm đầu xuống đất, đôi chân dài bước đi thật nhanh, dù không hề ngẩng mặt lên trời, cũng làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo, không dễ tiếp cận.

    Hải Linh cũng không hiểu sao lại chú ý đến Đinh Nghệ.

    Chắc có lẽ là bắt đầu từ hôm đó. Sáng sớm đi làm, Hải Linh bắt gặp một cô gái đang đi trước mặt mình, xách theo một túi ni lông trong suốt, nhìn kỹ chiếc túi còn đang "tung tăng nhảy nhót" —— hóa ra bên trong chứa hai con thạch sùng. Thạch sùng là động vật rất phổ biến ở Nam Châu, nhất là trong làng đô thị.

    Hải Linh không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần. Xinh đẹp, cao ráo. Một cô gái thanh thuần, xách theo hai con thạch sùng còn sống làm gì chứ? Cô gái xách theo hai con thạch sùng, vẫn giữ gương mặt không cảm xúc, thạch sùng trong túi cứ nhảy loạn xạ, người đi đường vội vã tới lui, ngẫu nhiên cũng có người kinh ngạc nhìn chiếc túi trong tay cô gái.

    Cô gái vừa nghiêng đầu, Hải Linh liền nhìn thấy vẻ quẫn bách chợt hiện lên trên mặt cô ấy.

    Đã đi quá con hẻm vào tiệm mát xa, nhưng Hải Linh lại không rẽ vào đi làm. Thời gian còn sớm, cô muốn biết cô gái định làm gì mấy con thạch sùng. Hiếm khi thấy lòng hiếu kỳ của cô trỗi dậy như vậy.

    Đi thẳng đến cửa thôn Châu, cô gái mới chậm bước lại. Cửa thôn Châu có một bồn hoa, bên trong có mấy ngọn cây, cô gái bước đến bên thảm cỏ, cúi người giũ túi, hai con thạch sùng bị giũ xuống thảm cỏ dần dần biến mất.

    Cô gái mang túi vứt vào thùng rác, phủi tay, dáng vẻ như không có chuyện gì đứng đợi xe buýt.

    Đoán chừng là sợ thạch sùng, lại không đành lòng sát sinh, vậy nên mới mang thạch sùng ra ngoài, phóng sinh vào thảm cỏ. Nếu chỉ đơn giản là sợ, hoàn toàn có thể buộc chặt túi rồi ném vào thùng rác. Hải Linh thấy cô gái điềm nhiên như không, khẽ mỉm cười.

    Bề ngoài lạnh như băng, cùng tấm lòng nhân ái đều nằm hết trên người cô ấy. Đáng yêu thật đó. 

    Có hôm trời mưa, Hải Linh không mang dù, vừa xuống xe buýt cả người đã dầm mưa, vốn định cứ như vậy chạy về nhà, quay đầu nhìn thấy cô gái kia cũng vừa xuống xe, cầm một chiếc dù trơn, cúi đầu đi vào thôn Châu.

    Hải Linh mím mím môi, lau nước mưa trên mặt, băng tới. Gót giày xăng đan gõ lên mặt đất đẫm nước, chạy qua người cô gái, sau đó lại ở trước mặt cô ấy bước chậm lại. Ước chừng khoảng cách sắp đến, cô hi vọng cô gái có thể ngẩng đầu nhìn mình.

    Một, hai, ba. . . . . . Không đợi đếm đến bốn, chiếc dù trơn sau lưng đã được đưa đến. Cán dù được đẩy sang bên cô, màn mưa bị chiếc dù đẩy ra một góc, diện mạo cô gái trước mặt cũng theo đó vô cùng rõ nét ——

    "Tôi đến nhà trọ Gia Hào bên kia, nếu cô cũng vào đó, có thể tiễn cô về đến nhà."

    Tiếng phổ thông đúng chuẩn, giọng nói rất êm tai. Mùi hương trên người cô gái chợt vây lấy cô, lẫn vào mùi nước mưa ẩm ướt và mùi hôi đặc thù của làng đô thị.

    Cô gái cũng chỉ nhìn qua cô một lần như vậy, hiển nhiên về sau cũng sẽ quên mất thôi —— Lúc đó trên mặt Hải Linh đều là nước mưa, tóc ai cũng ướt nhẹp, vô cùng chật vật.

    Hải Linh chỉ nhỏ giọng nói "Cảm ơn". 

    Đoạn đường tiếp theo, Hải Linh còn chưa kịp nghĩ kỹ nên nói gì với cô gái, một cú điện thoại đã thu hết tất cả sự chú ý của cô ấyn Đinh Nghệ thoáng hiện ý cười, một tay cầm dù một tay cầm điện thoại nhỏ nhẹ nói chuyện. Có lẽ đang trò chuyện với người nhà, trong giọng nói còn có chút làm nũng của con gái.

    Mãi đến tận cửa nhà Đinh Nghệ, cuộc gọi này mới kết thúc.

    Nhưng mưa cũng dần tạnh mất rồi. Ánh mặt trời đã xuyên qua mây đen mỏng manh. Chưa bao giờ gặp cơn mưa nào đáng ghét như vậy.

    Hải Linh cúi đầu, vội vã nói tiếng "Cảm ơn", quay đầu liền bỏ đi. Chỉ lưu lại cho Đinh Nghệ một góc quần dài, cô thờ ơ liếc qua rồi quét thẻ vào nhà. 

    Sau này, Hải Linh gần như mỗi ngày đều đi làm giờ đó. Cô gái dường như làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, mỗi ngày đều ra khỏi cửa đúng giờ. Hải Linh giữ khoảng cách đi theo cô ấy.

    Còn tưởng mặt mũi cô gái này lúc nào cũng lạnh tanh, mãi đến một hôm, một cô nàng nhỏ xinh từ phía sau cô ấy cất tiếng gọi, gọi gì Hải Linh cũng không nghe rõ. Cô gái quay đầu cười với cô nàng nhỏ xinh.

    Lần đầu tiên Hải Linh nhìn rõ hoàn toàn gương mặt cô gái. Trước đây đều là lén lút, vụng trộm, ánh mắt ngó nghiêng lung tung.

    Cô nàng nhỏ xinh líu ra líu ríu bên cạnh cô gái, cô ấy mỉm cười đáp lại. Hai người có vẻ rất thân thiết, cùng nhau đi về phía cửa thôn Châu.

    Cô ấy có thể cười với mình như vậy không? Hải Linh thầm nghĩ.

    Hình như mấy hôm nay cô gái đều phải tăng ca. Hải Linh dựa bên tường, nhìn cô gái đang bước đến. Một gã đàn ông theo sát phía sau.

    Có lẽ vì đã làm nghề này nhiều năm nên Hải Linh có trực giác rất cao với dục vọng của đàn ông. Hải Linh không hề nghĩ ngợi, cũng đi theo phía sau. Gã đàn ông chú ý đến cô. 

    So với vẻ ngây ngô của Đinh Nghệ, sự quyến rũ của Hải Linh đối với kẻ háo sắc mà nói, càng có sức hấp dẫn hơn. Gã đàn ông dừng lại, hỏi cô có biết mát xa không. Hải Linh nở nụ cười xinh đẹp, duỗi ra năm ngón tay huơ huơ. Trong lúc gã đàn ông đang suy xét, cô liếc mắt nhìn về phía cuối hẻm.

    Cô gái kia ngoảnh lại, lại quay đầu, nhanh như bay bỏ đi. 

    Giá cả thế này gã đàn ông không bằng lòng.

    Hải Linh duỗi ra bốn cái ngón tay. Cô sợ gã ta lại tiếp tục bám theo cô gái kia. Gã đàn ông bấy giờ mới mỉm cười hài lòng, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cô.

    Mấy ngày kế tiếp, cô đều theo sau cô gái kia, không gần không xa, nhìn cô ấy bước vào cổng nhà trọ Gia Hào, mới xoay người tiếp tục về đứng ngoài đường, hoặc là về thằng nhà.  

    Đây là chuyện duy nhất cô có thể làm cho cô ấy, dùng để báo đáp lại ý tốt của cô gái cầm dù đó. 

    Nhưng cô còn muốn nhiều hơn nữa.

    Mua hủ tiếu xào, không ngờ thấy cô gái cũng đang đến gần. Hải Linh cố ý đưa cho chủ quán tờ 100 đồng. Cô biết rõ chủ quán này không thích nhận tiền mặt, tính tình lại nóng nảy. 

    Quả nhiên. Chủ quán quát cô.

    Cô gần như dốc hết bản lĩnh diễn xuất, đổi lấy ánh nhìn lướt qua của cô gái.

    "Tôi giúp cô nhé?" 

    Hải Linh dùng điện thoại thông minh không quá thuần thục, nhưng cũng không đến nỗi không biết thanh toán bằng Wechat và liên kết thẻ ngân hàng. 

    Đến khi thấy cô gái kia bị Chu Mân trêu ghẹo, lần đầu tiên cô không giúp Chu Mân, trái lại đi giúp "người ngoài".

    Hải Linh không hiểu sao mình lại muốn thân cận cô gái này, có thể vì cô ấy đối với cô không lộ ra ánh mắt khinh thường, cũng có thể vì sự thiện lương của cô ấy, hoặc là trong tiềm thức, Hải Linh đã mang theo mục đích không trong sáng.

    Muốn thu hút cô ấy, khiến cô ấy say mê mình, phá vỡ vẻ điềm tĩnh của cô ấy, thăm dò dục vọng của cô ấy, gần gũi vô hạn với những thứ tốt đẹp trên người cô ấy. . . . . .

    Nhưng cô đã kiềm chế. Có thể gần Đinh Nghệ thêm một chút, đã làm cô cảm thấy thỏa mãn. 

    Vậy mà cô lại thấy được dục vọng trong mắt Đinh Nghệ. Dục vọng gần giống như những gã đàn ông kia, nhưng cũng có điểm khác biệt.

    Qua đôi đồng tử của cô ấy, Hải Linh cũng thấy được ý nghĩ xấu xa của chính mình.

    Lúc cầm tay Đinh Nghệ đặt lên ngực mình; lúc nhìn thấy khát vọng của Đinh Nghệ, lúc chủ động cởi quần áo đáp lại cô ấy; lúc biết rõ bản thân là người trong bùn còn muốn nắm chặt lấy Đinh Nghệ. . . . . . Hải Linh chẳng rõ, đây rốt cuộc là đang thỏa mãn Đinh Nghệ, hay là đang thỏa mãn chính mình.


2 nhận xét:

  1. 1000 tệ ~3,5tr thôi bạn

    Trả lờiXóa
  2. Ra là để ý người ta lâu lắm rồi, tâm
    cơ tiếp cận khôn khéo vậy ai mà ko động lòng

    Trả lờiXóa

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7