Chương 46:
"Hải, Linh?" Rốt cuộc bác sĩ cũng cầm báo cáo ra.
"Dạ đây." Đinh Nghệ gần như là "cướp" lấy tờ báo cáo trong tay bác sĩ.
Nữ bác sĩ khẽ mỉm cười: "Khoang chậu bị ứ dịch nhẹ, viêm âm đạo, chú ý một chút đừng quá lao lực, sinh hoạt tình dục chú ý vấn đề vệ sinh với cả tần suất ha."
Đinh Nghệ nhìn chằm chằm bác sĩ không chớp mắt: ". . . . . . Chỉ vậy thôi ạ?"
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô: "Cô còn muốn thế nào? Tôi kê chút thuốc cho cô ấy, lát nữa đi đóng tiền."
"Nhưng. . . . . . Chị ấy đau lắm mà, thật sự không có vấn đề gì sao?" Đinh Nghệ túm lấy bác sĩ hỏi không ngừng.
"Phụ khoa thì không vấn đề gì, chắc không liên quan mấy đến đau lưng, kiến nghị hai người đến khoa chấn thương chỉnh hình với cả khoa gan mật khám thử đi."
Bác sĩ nói xong ngáp dài, "ầm" một tiếng đóng cửa.
Phụ khoa không có vấn đề, Đinh Nghệ đương nhiên cực kỳ vui vẻ, sau đó đưa Hải Linh đến phòng khám khoa chỉnh hình, tự mình chạy xuống dưới đóng tiền thuốc.
Đinh Nghệ chạy tới chạy lui, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Xách theo thuốc trở về, Hải Linh đã chụp X-quang xong. Hai người ngồi xuống, lại bắt đầu đợi kết quả.
Buổi tối mà điều hòa trong bệnh viện cũng bật không sót cái nào, Hải Linh vô thức vuốt ve cánh tay.
"Lạnh hả?" Đinh Nghệ quay qua hỏi cô.
Tỏ tình xong, trái lại hai người đều rất ngượng ngùng, giữa chỗ ngồi còn cách nửa người.
Hải Linh gật đầu khẽ nói: "Hơi hơi."
Đang giữa mùa hè, Đinh Nghệ cũng mặc đồ ngắn tay, muốn cởi áo khoác cho Hải Linh như phim thần tượng cũng là chuyện không thể —— bên trong là nội y.
Đinh Nghệ nhích nhích về phía Hải Linh, chạm vào mu bàn tay Hải Linh một cái.
Đúng là rất lạnh.
Đinh Nghệ trộm nhìn Hải Linh, phát hiện cô không có biểu hiện gì khác thường, bấy giờ mới đánh bạo duỗi cánh tay ra vòng lấy cô. Da thịt trần trụi dán vào nhau, ấm áp dán vào lạnh lẽo.
"Như thế này, còn lạnh không?" Đinh Nghệ thì thầm bên tai cô.
"Ừ. . . . . . Không lạnh nữa." Hải Linh hơi nghiêng nghiêng đầu.
Bị Đinh Nghệ dán sát vào như vậy, không chỉ mặt hơi nóng, trên người dường như cũng được rót vào một dòng nước ấm.
Lúc bác sĩ bước ra, nhìn hai người một cách lạ lùng, sau đó cầm cuộn phim và bản báo cáo đưa cho Hải Linh.
Trở lại phòng khám, bác sĩ nhìn sơ qua báo cáo: "Xương sống không vấn đề gì, vừa nhìn đã thấy là eo của thanh niên rồi. Có phải gần đây đang làm việc gì nặng nhọc không? Đau dữ dội vậy, hẳn là do lao lực quá độ."
Đinh Nghệ và Hải Linh không nhịn được đối mắt nhìn nhau. Đơn giản vậy thôi à?
Đinh Nghệ lại kéo Hải Linh đi siêu âm kiểm tra thận.
Bác sĩ trực ban bị gọi dậy không mấy vui vẻ, nhưng nhìn thấy trước mặt là hai cô gái xinh đẹp, lập tức tỉnh ngủ, làm kiểm tra cặn kẽ.
"Có chút xíu sỏi thận từng này," bác sĩ dùng ngón út ra dấu, "Xíu xiu thôi, uống nhiều nước là có thể loại bỏ được."
Lúc đi lấy thêm thuốc, Đinh Nghệ gần như nhảy chân sáo luôn rồi. Thậm chí lúc xách thuốc ra ngoài, bên môi cô còn nhiễm ý cười: "Không có gì là tốt rồi. Dọa em sợ chết mất, em cứ tưởng. . . . . ." Nói rồi cô ngó qua Hải Linh.
"Đồ ngốc, tôi đã nói không sao rồi, em còn nhất quyết bắt tôi đến bệnh viện." Hải Linh cũng không thể nhịn cười.
"Đến khám thử cũng tốt mà, chị xem còn không phải tra ra không ít bệnh vặt. Bệnh vặt không chữa, về sau rất dễ sinh ra chuyện lớn," Đinh Nghệ nghiêm túc nói, "Sau này, chỗ nào không thoải mái cũng không được liều mạng chịu đựng, phải đến bệnh viện khám."
Hải Linh cong môi son lên, không nói gì. Đinh Nghệ nhìn cô, đột nhiên cảm thấy Hải Linh lại đem lời cô nói bỏ ngoài tai.
Nụ cười của cô ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ chưa trưởng thành, vừa dịu dàng lại qua loa lấy lệ, nơi nào cô không có mặt, Hải Linh sẽ vẫn như trước không quý trọng bản thân.
Nụ cười trên mặt Đinh Nghệ dần tắt.
"Chị đang ở chung với chị Chu hả?" Đinh Nghệ đỡ Hải Linh xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà tự xây hoành tráng trước mặt.
"Ừ, nhà chị Chu tìm cũng rất tốt, chỗ ở đủ lớn." Hải Linh nói.
Đinh Nghệ mấp máy môi. Cô thật không muốn về nhà, muốn cùng Hải Linh ở bên nhau. Chu Mân nam nữ ăn sạch, cô hơi sợ. Nếu như Chu Mân cũng thích Hải Linh thì sao bây giờ?
Công việc của Hải Linh là Chu Mân cho, ngay cả nhà cũng là Chu Mân tìm, trong lòng cô lại càng khó chịu hơn. Hải Linh đối với Chu Mân một câu chị hai câu chị, tự nhiên lại còn thân thiết, rõ ràng tình cảm không hề đơn giản.
Thấy Đinh Nghệ không nói gì, Hải Linh mỉm cười, tựa như đoán được ý nghĩ của Đinh Nghệ, nói rõ: "Tôi và chị Chu ngủ hai phòng."
Đinh Nghệ "Ừm" một tiếng, giọng điệu thoải mái đáp lại: "Ờ, rất tốt."
Hải Linh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cô, khẽ cười thành tiếng: "Ghen hả?"
Đinh Nghệ quýnh lên: ". . . . . . Không có. Sao em có thể ghen với chị Chu được."
Đinh Nghệ khăng khăng tiễn Hải Linh lên lầu. Hải Linh chớp chớp mắt: "Em đưa tôi lên lầu, tôi lại tiễn em xuống lầu hả?"
"Không cần," Đinh Nghệ ôm lấy eo cô, dịu giọng nói, "Em có thể đợi lúc người ta ra vào, đi ké thẻ khóa người ta."
Đêm đã khuya rồi, Hải Linh rón rén mở cửa, sợ đánh thức Chu Mân.
"Chị Chu?" Phòng ngủ của Chu Mân trống không, Hải Linh gọi một tiếng, phòng vệ sinh cũng không có hồi âm.
Đinh Nghệ nhìn theo Hải Linh vào nhà, bấy giờ mới yên tâm xoay người đi.
Hàng lang lắp đèn cảm ứng âm thanh, cô phăm phăm bước chân, phát ra tiếng vang nặng nề. Vừa định ấn thang máy, cô cảm thấy sau lưng chợt ấm áp, phía sau có người quấn lấy cô, nhẹ nhàng dùng mặt cọ vào gáy cô.
"Về với chị đi. Chị Chu đi công tác rồi."
Đinh Nghệ ngẩn ra, trong lòng lập tức dâng lên một trận vui mừng khôn xiết. Cô đỏ mặt xoay người, kéo tay Hải Linh: "Được hả?"
Hải Linh nở nụ cười: "Đi thôi."
Đây là kiểu hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản. Mặc dù đều là nhà tự xây, bố cục nhà cửa so với thôn Châu rộng rãi sạch sẽ hơn nhiều. Đinh Nghệ thả túi xuống, phát hiện bản thân không mang theo bất cứ thứ gì.
Quần lót, khăn mặt, bàn chải đánh răng. . . . . . Gì cũng không có.
"Dùng của chị đi."
Hải Linh lấy khăn mặt và quần lót mới trong tủ ra, có cả bàn chải dùng một lần, đưa cho Đinh Nghệ.
Tắm rửa xong, thay đồ ngủ của Hải Linh. Đinh Nghệ khoác tóc ướt, ngửi ngửi mùi hương trên quần áo.
Là hương vị của Hải Linh. Thật thoải mái.
Đồ ngủ của Hải Linh mặc trên người cô có vẻ hơi ngắn, hai chân trơn bóng thon dài, gần như lộ hết ra bên ngoài.
Đinh Nghệ bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Hải Linh đã nằm sẵn trên giường rồi. Mái tóc dài như mây xõa trên gối đầu, đường cong chữ S, làm cho tầm mắt Đinh Nghệ không dứt ra được.
"Ngủ thôi." Hải Linh xoay người nhìn về phía cô.
"Ừ." Đinh Nghệ cũng lên giường.
Giường rất nhỏ, cô lên rồi không gian càng trở nên chật hẹp.
"Em lấn chị, chị có cảm thấy khó chịu không?" Đinh Nghệ cố thu mình sát mép giường hết mức.
Dưới lớp chăn, đôi bàn tay gầy có vết chai nhỏ kéo tay Đinh Nghệ về, từ từ di chuyển trên thân thể ấm áp, mềm mịn đó. Hải Linh nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
"Bác sĩ nói xoa bóp nhiều, sẽ đỡ hơn."
Cô hé mở môi son, thần thái lười biếng, tản ra sức quyến rũ có thể khiến người ta thực cốt tiêu hồn. (đại khái là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi abc =))) )
Tay Đinh Nghệ được cô dẫn dắt đến chiếc eo thon chưa đầy nắm tay. Đinh Nghệ đỏ mặt, nhưng vẫn rất nghiêm túc bắt đầu giúp cô xoa bóp.
"Xuống chút nữa. . . . . ." Hải Linh khẽ nói.
Xuống, xuống nữa. . . . . .
Bàn tay thon dài dừng lại trên bụng dưới, đốt ngón tay cong lên, cách một lớp vải mỏng manh, cảm nhận được ẩm ướt.
"Hải Linh. . . . . ." Đinh Nghệ nghiêng người, cắn môi, mặt gần như sắp phun máu.
(Sao tui thích mấy cảnh bạn Linh chủ động dễ sợ. =))) )
Ả Linh yêu nghiệt vler =))))) ả ta biết mình quyến vũ
Trả lờiXóa