Trang

20/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 45

    Chương 45:

 

    Nghiêm Tiểu Đình gượng gạo đứng bên ngoài một hồi, nhìn thấy hai người gần như hôn xong rồi, bấy giờ mới gõ gõ cửa kính. 

    Đinh Nghệ đang đắm chìm trong vui sướng nghe được tiếng gõ cửa, sợ đến toàn thân đông cứng, theo bản năng nhìn qua Hải Linh. 

    Hải Linh ý bảo cô đi mở cửa.

    Nghiêm Tiểu Đình lại dán lên cửa nhìn vào. 

    Cô gái cao ráo kia xoay người lại mở cửa, Nghiêm Tiểu Đình vừa bước vào vừa lầm bầm: "Đóng cửa quái gì chứ, không làm ăn à?"

    Hải Linh nói: "Tiểu Đình, tôi muốn đến bệnh viện một chuyến, cửa tiệm trước hết phải phiền cô rồi." 

    Nghiêm Tiểu Đình liếc nhìn cô một cái: "Ừ, vậy cô đi nhanh đi."

    Gió đêm mát mẻ lướt qua, cuốn theo khói lửa nhân gian, thổi tóc hai người bay bay. Đinh Nghệ như người trên mây, còn có chút không dám tin.

    Cô ổn định tâm trạng hỗn loạn giây lát, lại bắt đầu lo lắng cho thân thể Hải Linh, nhẹ giọng hỏi: "Chị có đau lắm không? Có cần bắt xe đi không?"

    Hải Linh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, đôi môi tái nhợt vẽ lên một nụ cười: "Được, bắt xe đi." 

    Đinh Nghệ ngẩn người, trong lòng tức khắc dâng lên một dòng nước ấm. Đây không phải là Hải Linh đang thỏa hiệp với cô, mà là may mắn của cô.

    Đến bệnh viện đã hơn chín giờ, Đinh Nghệ bảo Hải Linh ngồi đợi bên ngoài, cô cầm chứng minh thư của Hải Linh đi đăng ký khám khẩn cấp.

    "Thế nào? Bệnh có nghiêm trọng lắm không?" Đinh Nghệ căng thẳng đến khô cả miệng.

    Hải Linh ngập ngừng kể một số triệu chứng, bác sĩ khoa cấp cứu nhíu mày, thở dài nói: "Để tôi phát cho cô mấy tờ đơn khám chuyên khoa, kiểm tra kỹ một chút." 

    Đây là ý gì?

    Ra khỏi khoa cấp cứu, Hải Linh lại đau đến không đứng nổi. Đinh Nghệ dìu cô đi về phía thang máy, đột nhiên nghĩ : Nếu bệnh của Hải Linh thật sự nặng. . . . . . Thì làm sao đây? Cô thật căm ghét bản thân trẻ tuổi. Nếu Hải Linh thật sự cần tiền, phải làm thế nào? Hoàn cảnh gia đình Hải Linh, cô cũng đoán được đôi chút. Trong tay Hải Linh chưa chắc đã có tiền, không phải em trai cô ấy sắp kết hôn rồi sao.

    Đinh Nghệ cúi đầu nhìn Hải Linh. Hẳn là cô ấy rất khó chịu, chóp mũi đều đã thấm đầy mồ hôi. Đinh Nghệ đau lòng ôm Hải Linh sát vào người mình. Cô thầm nghĩ, nếu quả thật cần dùng tiền, cô cũng chỉ có thể cầu viện cha mẹ. Coi như cha mẹ cho cô vay. Thẻ tín dụng của riêng cô, cũng có thể thấu chi không ít tiền. . . . . . 

    Cứ vậy mà nghĩ, hai người đã đến khoa phụ sản tầng năm rồi.

    "Có quan hệ tình dục chưa?" Bác sĩ không thèm ngẩng đầu hỏi. 

    Hải Linh cúi đầu trả lời: "Rồi." 

    "Vào đi," bác sĩ kéo một cánh cửa ra, "Người khác ra ngoài đợi."

    "Tôi đi cùng chị ấy được không?" Đinh Nghệ đi theo, "Tôi là. . . . . . Em gái chị ấy."

    "Không được không được," bác sĩ xua tay, "Chốc lát là xong. Cô ra ngoài đợi đi." 

    Hải Linh cũng nhìn cô, cười yếu ớt: "Tôi không sao đâu, ra ngoài đợi tôi đi."

    Đinh Nghệ bấy giờ mới hậm hực lui ra ngoài. Cô chưa từng khám phụ khoa kiểu này, nghe nói phải dùng kính nội soi, có phải sẽ đau lắm không? 

    Đang nghĩ ngợi lung tung, một đôi tay mềm mại đặt lên vai cô. 

    "Không sao chứ? Có đau không?" Đinh Nghệ lập tức đứng lên, căng thẳng nhìn Hải Linh.

    "Phải đợi một lúc mới có báo cáo." Hải Linh ngồi xuống ghế, giật giật cổ tay cô: "Ngồi đi."

    Hành lang bệnh viên không một bóng người, u ám tĩnh mịch. Đinh Nghệ ngồi bên cạnh cô, bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút ngưng đọng. 

    "Hải Linh," Đinh Nghệ đột nhiên khẽ gọi tên cô, "Chúng ta. . . . . . Hiện giờ. . . . . ."

    "Ừm?" Hải Linh quay đầu nhìn cô, trên mặt là ý cười dịu dàng.

    "Chúng ta. . . . . . Ở bên nhau được không?" Đinh Nghệ gom hết dũng khí, cuối cùng cũng nói câu này thành lời. 

    Như thể được bật công tắc, cô đã tìm được dũng khí mình cần có, ngẩng đầu đối mặt với Hải Linh. Xung quanh là mấy bức tường bệnh viện lạnh lẽo, mỗi một câu nói đều có tiếng vang từ thăm thẳm vọng về. 

    Khung cảnh chẳng chút lãng mạn.

    "Em sẽ không để người khác ức hiếp chị nữa," Đinh Nghệ nhìn cô, chân thành nói, "Em muốn ở bên chị, chăm sóc chị. . . . . ."

    Cô hơi căng thẳng, thậm chí giọng nói cũng khác đi. Hải Linh mỉm cười, nhịp tim Đinh Nghệ vì nụ cười của Hải Linh mà mất đi tiết tấu nguyên bản. 

    Hải Linh nói: "Được." 

    "Em bảo đảm." Đinh Nghệ khẽ nói. Khuôn mặt trẻ tuổi, bởi vì một lời hứa mà đỏ bừng lên, vì nóng lòng chứng tỏ bản thân, nóng lòng làm cho đối phương tin tưởng.

    Thích là thích, bên nhau là bên nhau, chăm sóc là chăm sóc. Đây không phải là chuyện nhất thời. Bất cứ chuyện nào cũng đều không cho phép lười nhác, bất cứ chuyện nào cũng phải làm được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7