Chương 12.Theo đuổi ái tình.
"Ngươi có thể thay đổi ý định." Vẻ mặt Hoàn Nhan Quyến Hi ngây ngốc không thể thoát được ưng nhãn của Bố Uy, hắn hừ nhẹ nói.
"Ta không dùng vũ khí." Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu quả quyết, nhưng tay cũng không tự giác vuốt lên ngân tiên luôn mang theo bên hông, nếu nàng đã nói không dùng vũ khí thì sẽ không dùng. Nàng buông tay, "Lên đi."
Tỷ thí trong nháy mắt bắt đầu.
Ngươi tới ta lui mấy hiệp, Hoàn Nhan Quyến Hi tay không tấc sắt, không ngờ cũng vẫn ứng phó được, có thể đối phó với đệ nhất võ sĩ Đại Kim hơn mười chiêu, đủ thấy Hoàn Nhan Quyến Hi bản lĩnh võ học thâm sâu, nhiều năm chuyên tâm luyện tập quả thật không phí công, trên khán đài không ngừng truyền đến tiếng cỗ vũ cố lên, chắc chắn chính là hướng về nàng, ánh mắt thâm sâu không đáy của Bố Uy cũng lộ ra chút tán thưởng, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi một lòng tiếp chiêu, không có thời gian để ý xung quanh, tất nhiên không thể thấy được.
Trên khán đài, Hoàn Nhan Nạp sờ sờ cằm, tràn ngập vẻ vui mừng. Mắt hơi liếc nhìn Bố Vũ Lạc bên cạnh đang xem chiến, liền thu lại tầm mắt. Có thể tay không tấc sắt đối phó với Bố Uy hơn mười chiêu, đã là thắng lợi rồi, hắn dù sao cũng không nghĩ đến công phu Quyến Hi tiến bộ nhanh như vậy, để hắn vui mừng khôn xiết. Rõ ràng Bố Uy còn chưa dùng hết sức, đao trong tay hắn trong lúc vô tình tựa như tăng thêm rất nhiều khí thế mềm mại, lẽ nào hắn đã động tình trước Quyến Hi rồi?
Ánh đao lấp lánh, Hoàn Nhan Quyến Hi không dám mảy may khinh địch, khó khăn đáp lại từng chiêu từng thức. Nhưng nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng dần cảm giác thể lực không thể chống đỡ được nữa, nhưng đao của Bố Uy lại múa càng lúc càng nhanh.
Bố Uy thật đã động tình sao? Không ai biết được. Nếu như hỏi chính bản thân hắn, hắn cũng không thể nói rõ, hắn không nên động tình, nhưng đôi mắt sắc bén trong lúc tỷ thí, không khoảnh khắc nào có thể rời khỏi gương mặt của Hoàn Nhan Quyến Hi. Là vì Hoàn Nhan Quyến Hi quá đẹp, quá hoàn mỹ, dáng vẻ dốc hết sức ứng phó từng chiêu từng thức từ Bố Uy quá mê người.
Một giọt mồ hôi lặng lẽ từ gò má nàng lăn xuống, ngấm vào bùn đất. Bố Uy dần dần múa đao nhanh hơn khiến nàng cau mày, còn tiếp tục như vậy, nàng có thể bỏ mạng dưới đao. Hắn có ý gì đây? Muốn đưa nàng đến cận kề cái chết sao? Rút ra chút khoảng cách, đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lặng lẽ liếc nhìn Bố Uy, muốn thăm dò manh mối từ trong đôi mắt màu lam nhạt của hắn. Nhưng vừa vội vàng nhìn qua, trên tay hơi lơ là, lưỡi đao sắc bén lướt qua cổ tay Hoàn Nhan Quyến Hi, nhất thời máu tươi như trút――
Trong đêm tối, khuôn mặt Hoàn Nhan Quyến Hi rơi vào trầm lặng. Nàng từ trong hồi ức tỉnh lại, cầm lấy chỗ vết sẹo trên cổ tay, cẩn thận nghĩ đến vẻ mặt Bố Uy lướt qua chút phức tạp lúc vừa kết thúc. Sau đó, Bố Uy ném đao, lập tức xé vạt áo băng bó vết thương cho nàng. . . . . .
Hắn thật sự không yêu nàng sao? Thật sao?
Nước mắt Hoàn Nhan Quyến Hi đã rơi đầy mặt, nàng ôm lấy một cây đại thụ, tùy ý khóc nức nở.
Sau lần tỷ thí đó, bọn họ có một đoạn thời gian "chung sống" hòa bình, không giống tình nhân, so với bằng hữu nhiều thêm một phần ái muội. Hoàn Nhan Quyến Hi nghĩ rằng đây chính là yêu. Lúc nàng cho rằng bọn họ đang yêu nhau. Nàng vô số lần mơ tưởng trở thành tân nương của Bố Uy, dù cho Bố Uy hiện giờ còn chưa đủ chủ động, nhưng nàng có thể đợi, đợi hắn hoàn toàn yêu nàng, cưới nàng.
Người của gia tộc Hoàn Nhan, thậm chí là toàn bộ tộc Nữ Chân đều rất xem trọng một đôi trai tài gái sắc như vậy. Thế nhưng, ngay thời điểm quan hệ của Bố Uy và Hoàn Nhan Quyến Hi đang dần dần thân mật, phát sinh một đại sự, đại sự này chính là gia tộc Hoàn Nhan xưng đế.
Vốn dĩ việc này không ảnh hưởng tới tình yêu của hai người trẻ tuổi, dù sao tình yêu là thứ mạnh mẽ nhất, có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến được? Thế nhưng bắt đầu từ ngày đó, Bố Uy không còn nở nụ cười với Hoàn Nhan Quyến Hi, cũng không hề nói với nàng một câu vui vẻ ôn hòa. Một chút cảm tình từng tích lũy trước đây, đã không còn sót lại chút gì.
Nàng ngày ngày đêm đêm vuốt ve vết sẹo này, âm thầm khẩn cầu Bố Uy có một ngày hồi tâm chuyển ý, nhưng nàng đợi đến cuối cùng chính là nhục nhã hôm nay.
Bố Uy không thể yêu nàng, đây là kết luận của Hoàn Nhan Quyến Hi. Bố Uy một lòng muốn làm vua tộc Nữ Chân, gia tộc Hoàn Nhan xưng đế tựa như đạp đổ lý tưởng của hắn, nếu như hắn có thể thật lòng yêu nàng, sao lại mang hết thảy lỗi lầm oán giận lên người nàng? Bọn họ vẫn như cũ có thể yêu nhau, không phải sao.
Nàng không thể nói rõ cảm giác trong lòng, hết sức mất mát, vô cùng trống rỗng, hệt như ngày tận thế. Ngày trước cho dù Bố Uy khiến nàng khổ sở, nàng vẫn còn có chút hi vọng, nhưng qua ngày hôm nay, ngay cả hi vọng cũng không còn.
Đêm mênh mông như màn sân khấu dày đặc, tình yêu của nàng và Bố Uy trải qua ba năm trớ trêu, giờ đây đã hạ màn. Đây càng giống như hồi kịch độc diễn, chỉ có một mình nàng đang yêu, đang đau.
"Ngươi sao có thể yêu Tàn Hương!" Hoàn Nhan Quyến Hi ẩn nhẫn gầm nhẹ, cho tới bây giờ nàng đều không thể chấp nhận sự thật như vậy. Hắn không yêu nàng, nàng còn có thể chấp nhận, nhưng hắn lại yêu người khác, nàng dù chết cũng không thể tiếp nhận. Hôm nay ở ngoài doanh trướng của đại ca, trong lúc Bố Uy nhìn Tàn Hương, ánh mắt lộ ra nhu tình, quả là nàng chưa từng nhìn thấy, ánh mắt như thế làm nàng tổn thương sâu sắc.
Bây giờ nàng nên làm sao đây? Làm sao trả thù Bố Uy phụ tình? Gương mặt Tàn Hương càng ngày càng rõ ràng trong suy nghĩ, kiếp số của nàng ấy đều nằm trong tay nàng.
Gạt nước mắt, Hoàn Nhan Quyến Hi cười khổ, thật sự phải làm như vậy sao? Làm như vậy không hề công bằng với Tàn Hương, nàng ấy gầy yếu như vậy, dường như chỉ đụng một cái liền sẽ vỡ nát, có lẽ nàng ấy thật sự thích hợp được nam nhân kiên cường như Bố Uy bảo vệ cả đời. "Hoàn Nhan Quyến Hi, không phải ngươi nên buông tay. Không trả thù, không tính toán, để bọn họ yêu nhau, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ, không phải ngươi nên làm như thế sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi dùng giọng khàn đục tự hỏi chính mình.
Bọn họ hạnh phúc rồi, vậy nàng phải làm sao đây? Nàng còn lại gì? Tại sao nhất định phải là nàng đau khổ mà không phải người khác? Không! Nàng muốn khiến hắn đau khổ, không tiếc trả giá để hắn đau khổ, khiến hắn nếm mùi vị bị tình yêu giày vò.
Một canh giờ sau, Hoàn Nhan Quyến Hi về đến doanh trướng.
Trong trướng tối đen như mực, Tàn Hương đã ngủ say, có thể nghe được hơi thở nhẹ nhàng.
Hoàn Nhan Quyến Hi thắp nến, ngắm nhìn Tàn Hương thật lâu, nàng thật đẹp, lông mi thật dài, đôi môi đỏ như anh đào, khuôn mặt hồng hồng. . . . . .
Khuôn mặt hồng hồng? Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức sờ lên mặt nàng, nóng quá! Rụt tay về, Hoàn Nhan Quyến Hi gấp rút rời khỏi doanh trướng, đi gọi quân y.
"Sao lại như vậy?" Hoàn Nhan Quyến Hi vội vàng dò hỏi quân y đang xem mạch.
Quân y gãi cằm, "Tình hình không ổn lắm."
"Vết thương trên người nàng gây ra sốt cao?" Hoàn Nhan Quyến Hi hành quân bên ngoài nhiều năm, có đôi chút hiểu biết về ngoại thương.
"Không chỉ vậy." Quân y bổ sung: "Thân thể nàng vốn rất yếu ớt, sợ rằng ──"
"Sợ cái gì!" Hoàn Nhan Quyến Hi hét lớn, quân cờ của nàng không thể gặp bất trắc, nếu không nàng làm sao trả thù Bố Uy được?
Quân y rùng mình một cái, đối với Hoàn Nhan quận chúa, hắn chỉ có cảm giác sợ hãi, "Sợ rằng. . . . . ."
"Nói!"
Quân y không hề lên tiếng, mà lại vén góc chăn phía dưới Tàn Hương lên, tháo mảnh vải băng bó mắt cá chân, lắc đầu nói: "Quả nhiên như ta dự đoán, mời quận chúa xem." Hắn chỉ vào vết thương bị roi đánh trúng trên chân Tàn Hương nói: "Chỗ này đã sưng đỏ, ta đoán chừng đã bị nhiễm trùng."
"Sao lại như vậy? Nhiễm trùng không phải rất nghiêm trọng sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu chặt lông mày, lại gần hỏi.
"Lần xuất chinh này thuốc mang theo đã sắp dùng hết, trước đây ta chỉ có thể sử dụng một ít vị thuốc còn lại để băng bó vết thương cho nàng, dược phẩm không đủ, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống như thế. . . . . ." Giọng quân y phát ra càng lúc càng nhỏ, gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi tái nhợt khiến hắn không có can đảm nói tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét