Chương 13. Theo đuổi ái tình (trung)
"Trong đống vật phẩm quý hiếm chuyển đến từ Đại Tống, lẽ nào không có thuốc?" Nàng đang nói đến mấy chục xe châu báu.
"Theo thần biết, những thứ đó đều là châu báu và ngân lượng, không có thuốc." Quân y cúi đầu nói.
"Vậy bây giờ làm sao, nàng ấy có gặp nguy hiểm không?" Hoàn Nhan Quyến Hi siết chặt hai tay, có chút hoang mang.
Quân y lắc đầu, cho dù hắn sợ Hoàn Nhan Quyến Hi hơn nữa, sự thật dù sao vẫn là sự thật, "Vi thần rất khó phán đoán."
"Được! Ngươi lập tức nói cho ta biết bây giờ phải làm sao, cũng không thể để nàng bị sốt liên tục như vậy, dù là kẻ ngốc cũng biết liên tục sốt cao sẽ phải mất mạng." Miệng quân y mấp máy còn đang do dự phải mở lời thế nào, Hoàn Nhan Quyến Hi cực kì phẫn nộ nhắc nhở: "Đừng tiếp tục nói mấy lời lấp lửng mập mờ." Cánh tay có vết sẹo nhạt lặng lẽ sờ lên roi bạc bên hông, quân y vội vàng nói: "Có cách, có cách, ta sẽ nghĩ tất cả các phương pháp hạ nhiệt cho nàng ấy."
Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi đã dịu đi rất nhiều quân y mới dám nói: "Hạ nhiệt thì có thể, nhưng không thể bảo đảm vết thương không chuyển biến xấu." Ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan Quyến Hi phút chốc quay lại trừng mắt nhìn quân y, quân y run giọng nói: "Vậy chỉ có thể xem vận may của nàng thôi."
"Vận may của Tàn Hương ra sao ta không biết, nhưng ngươi cũng quá nhiều lời rồi. Còn không mau hạ nhiệt cho nàng!" Loại lang băm này, đại ca bị mù mới mang hắn theo.
Quân y vâng vâng dạ dạ mở hộp thuốc, lấy bình sứ màu trắng tinh xảo ra, vén vai áo Tàn Hương, hai tay mới vừa đụng đến người Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi chặn ngang đánh bay tay quân y. "Ngươi muốn làm gì?"
"Bẩm quận chúa, thần đương nhiên là muốn hạ nhiệt cho nàng a." Quân y bất đắc dĩ nói. Thông thường, người ta đã nhìn không thuận mắt ai, thì dù làm gì cũng nhìn không thuận mắt, quân y than khổ trong lòng, quận chúa đúng là chủ nhân khó hầu hạ nhất hắn từng gặp, bên ngoài đều nói Hoàn Nhan Quyến Hi sáng suốt, thông minh thế nào, chỉ là có chút kiêu ngạo, qua góc nhìn của hắn, quận chúa chính là hùng hổ doạ người, không hiểu nhân tình.
"Ta không phải không cho ngươi hạ nhiệt, ngươi không cần phải nói oan ức như vậy. Nhưng ngươi vén chăn làm gì, muốn làm cái gì?"
"Quận chúa của ta, nếu muốn lập tức hạ nhiệt, uống thuốc sẽ không có tác dụng." Quân y khó xử nói: "Nhất định phải dùng tinh rượu liên tục lau lên người nàng, có thể có chút hiệu quả." Nói xong quân y nhíu mày, tay run run đưa tới trước ngực Tàn Hương, định cởi nút áo trước ngực ra, đúng như dự đoán, một đôi tay mảnh khảnh lại đánh bay tay quân y, cùng với thanh âm nghiêm khắc truyền đến: "Tránh ra" .
Quân y vâng lời tránh qua một bên, trong miệng lẩm bẩm nói: "Loại công việc thấp hèn này, sao quận chúa có thể đích thân làm?"
Nàng đoạt lấy chiếc lọ trong tay quân y, "Ngươi ước gì đích thân làm, đúng không? Nhìn ngươi đã cao tuổi rồi, vẫn còn muốn chiếm tiện nghi tiểu cô nương, đúng là không biết liêm sỉ." Lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói có chút thô lỗ, trong một ngày đã trải qua quá nhiều chuyện, không chỗ phát tiết, đáng đời quân y xui xẻo mà.
"Thần tuyệt đối không có ý này, ta. . . . . ." Quân y còn muốn giải thích, Hoàn Nhan Quyến Hi không kiên nhẫn phất tay nói: "Được rồi, ta biết rồi, lui xuống. Nếu như lau qua rồi mà nàng vẫn không hạ nhiệt được, ta sẽ lại tìm ngươi!
Tìm hắn, sau đó đánh cho hắn một roi. Quân y thở dài, lui khỏi doanh trướng.
Vất vả đến hơn nửa đêm, Tàn Hương cuối cùng cũng hạ sốt. Hoàn Nhan Quyến Hi sức cùng lực kiệt nằm xuống bên mạn giường Tàn Hương, chìm dần vào giấc ngủ.
Buổi trưa ngày thứ hai, cửa trướng bị tung lên, một bóng dáng to lớn bước vào, ánh mặt trời cũng đua nhau chiếu đến, Hoàn Nhan Quyến Hi bị giật mình tỉnh giấc, nửa mê nửa tỉnh nhìn về phía người vừa vào, tiếc rằng ánh sáng quá chói mắt, nàng không nhìn rõ. Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu chặt mày.
Chờ thích ứng cường quang, thấy rõ người đến rồi, nàng bật dậy, là Bố Uy. Trên người hắn chỉ choàng một cái áo da chồn màu xanh ngọc, trong áo lộ ra từng vòng vải trắng quấn quanh da thịt, như ẩn như hiện theo bước chân hắn. Nam tử kiên cường như Bố Uy, đau thương nho nhỏ trước giờ không cần bôi thuốc, có thể nhận ra hôm qua nàng đánh hắn bị thương nặng thế nào, Hoàn Nhan Quyến Hi càng thêm đau lòng.
Không đợi Hoàn Nhan Quyến Hi mở miệng, Bố Uy đã tỏ rõ ý đồ đến, khẩu khí vẫn như cũ không chút thân thiện: "Ta đến thăm Tàn Hương."
"Càn rỡ!" Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức nổi lên lửa giận. "Doanh trướng của ta ngươi muốn đến là đến sao? Ngươi có còn chút tôn ti nào không." Nàng cũng không muốn bày ra thân phận quận chúa để gặp người ta, chẳng qua ba năm qua, Bố Uy chưa hề bước vào trướng của nàng một bước, bất kể nàng ám thị ra sao, thậm chí gần như yêu cầu hắn, hắn đều chưa từng ghé qua. Hôm nay không mời mà đến, nhưng lại là vì một nữ nhân khác.
"Ta không thể đến sao?" Bố Uy dời ánh mắt vốn đang chăm chú ngắm dung nhan tuyệt sắc của Tàn Hương qua, tà ác nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng đầu, cắn môi. Trải qua ngày hôm qua, nàng vẫn như trước không thể thay đổi, nàng vẫn như trước dễ dàng lạc vào trong ưng nhãn của Bố Uy, không biết tại sao, đôi mắt tà khí kia lại có sức hấp dẫn chí mạng với nàng, khiến cho nàng không thể tự thoát khỏi.
"Ngươi không hy vọng ta đến sao?" Bố Uy được voi đòi tiên tiến lên, lại dùng tay nâng cằm Hoàn Nhan Quyến Hi.
Ngay trong lúc bàn tay đầy vết chai sần chạm đến, muốn xé rách gò má Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng giống như bị sét đánh, đột nhiên run rẩy, tâm như đánh trống. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn Bố Uy, trong lúc nhất thời đã quên tất cả, quên tất cả việc xảy ra ngày hôm qua.
Bố Uy kề sát Hoàn Nhan Quyến Hi, thân mật nói: "Ngươi mong cầu ta đến. . . . . ." Hắn cười khẽ, trong mắt lộ ra giễu cợt.
Trong mắt hắn lộ ra giễu cợt rõ ràng chọc giận nàng.
Hoàn Nhan Quyến Hi đẩy mạnh Bố Uy đang gần trong gang tấc, vung một cái tát, nhưng tay nàng đang nửa đường bị chặn lại. Cũng bởi vì động tác này, áo choàng khoác trên người Bố Uy nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Vô sỉ!" Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi phẫn nộ mở to, giận đến cực độ, nàng từng yêu hắn, nhưng nàng không thể để hắn tùy tiện trêu đùa, sỉ nhục uy quyền của nàng, nàng gắng sức muốn tránh thoát cánh tay đang bị bàn tay kia nắm chặt, nhưng đều phí công, Bố Uy đã không muốn thả, nàng chẳng qua đang uổng phí sức lực. "Thả ta ra!"
"Ta nói sai rồi sao? Không hề." Bố Uy nheo mắt lại, cách nàng càng gần hơn.
Một hàng lệ không nén được rơi xuống, nàng vô cùng không muốn cứ yếu thế trước mặt Bố Uy, nhưng nàng đã không thể khống chế tình cảnh hiện tại nữa rồi. "Ngươi nói không sai. Trước kia ta đúng là như vậy, đúng là mỗi ngày đều mong ngươi, đợi ngươi, đáp án như vậy ngươi vừa lòng chưa?
Vẻ mặt Bố Uy thâm trầm.
"Nhưng mà, sau này sẽ không. Bởi vì ta không còn yêu ngươi nữa." Nước mắt rơi không ngừng chứng minh lời nàng nói không chân thật, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi nhất định phải chống đỡ bản thân nói hết lời, đây là một cơ hội tốt, cơ hội trả thù. "Có lẽ ta còn phải cảm ơn ngươi, để ta thấy rõ người bản thân yêu thật sự là ai."
Bố Uy nhíu mày lui ra khỏi Hoàn Nhan Quyến Hi nửa bước, trầm mặc sau chốc lát, vẫn là lựa chọn hỏi thành lời: "Yêu ai?
"Tàn Hương." Nàng hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn hắn.
"Nói xằng!" Bố Uy hất cánh tay mềm mại trong tay xuống, cả giận nói. Nàng điên rồi, nhất định là vậy. Nếu không sao lại nói ra những câu thế này, yêu một nữ nhân? Nàng còn có thể nói thành lời.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười khẽ, nàng đúng là đang nói bậy, nàng không yêu nữ nhân, chỉ yêu gã nam nhân đang đứng trước mặt này, nhưng nàng không thể nói, càng không thể yêu.
Bố Uy nghiền ngẫm nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, không vui nói: "Ngươi sao lại phải nói như vậy, có mưu mô gì."
"Bởi vì ta yêu nàng!" Hoàn Nhan Quyến Hi nói như đinh đóng cột, thậm chí nghiến răng nghiến lợi, bất luận là ai cũng có thể nhìn ra, đây không phải yêu một người, mà là hận.
"Cái rắm!" Bố Uy buột miệng nói ra, mãi đến tận khi hai chữ này truyền đi, vang dội vào tai hai người rồi, Bố Uy mới ý thức được không ổn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét