Trang

03/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 31

    Chương 31. Không gặp

 

"Tàn Hương!" Nhìn thấy Tàn Hương hôn mê, Hoàn Nhan Quyến Hi như bsét đánh đột nhiên quát to một tiếng, xông lên phía trước đỡ lấy thân thể nàng ấy. Nàng vỗ nhẹ gò má Tàn Hương, không ngừng kêu lên: Tàn Hương. . . . . . Tàn Hương. . . . . . Tàn. . . . . .

Thế nhưng Tàn Hương không chút phản ứng. Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy mặt Tàn Hương ướt đẫm, trên đôi môi khô nhợt nhạt hiện ra vết xanh tím, khóe mắt lấp lánh chất lỏng trong suốt, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước mắt.


Một ngày sau

Đêm đến, khắp trời đầy sao, trong trướng màu thiên lan, ngọn đèn lờ mờ lấp lóe dao động ——

Tàn Hương dựa vào đầu giường phía sau, nàng khom lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn chân mình, sau đó lộ ra vẻ thất vọng.

"Còn đau không? Cảm thấy thế nào?" Hoàn Nhan Quyến Hi mang cháo gà đến, ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi han.

Tàn Hương lắc đầu. "Không đau nữa, sáng nay đã không còn thấy đau, chỉ là trên chân không có chút cảm giác, ngược lại khiến ta hơi lo lắng."

Hoàn Nhan Quyến Hi giả vờ mỉm cười, nàng múc một thìa cháo, đặt bên môi cẩn thận thổi thổi rồi nói: "Nào, ăn chút cháo. Cháo này chế biến từ gà rừng sống, ôn trung bổ tỳ, ích khí dưỡng huyết, bổ thận ích tinh, vừa khéo thích hợp với ngươi, uống nhiều một chút."

*ôn trung bổ tỳ: ấm bụng bổ tỳ

ích khí dưỡng huyết: có lợi cho khí huyết

bổ thận ích tinh: bổ thận, dưỡng sức

Tàn Hương nhìn cháo thịt đưa đến bên môi, nhưng không mở miệng.

"Sao vậy? Không thích sao? Vậy ta gọi đầu bếp làm lại lần nữa." Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức nói.

Tàn Hương mỉm cười lắc đầu. "Cho dù ngươi đút ta ăn thuốc độc, ta cũng sẽ cảm thấy đó là thứ thơm ngon nhất trên đời, cũng bằng lòng uống một hơi cạn sạch. Ta chỉ không biết thời khắc hạnh phúc này có phải là trong mơ không, lúc tỉnh mộng rồi, ngươi còn ở cạnh ta không, có thể đút ta ăn nữa không. . . . . ." Tàn Hương hé môi, ăn cháo thịt trong thìa, nước mắt phút chốc rơi xuống, giống như không chút dấu vết rơi vào trong chén cháo.

Thế nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn thoáng nhìn thấy giọt nước mắt này. Nước mắt Tàn Hương giống như mưa xuân, đang hòa tan tảng băng cứng rắn trong đáy lòng Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Ăn thêm một miếng." Quyến Hi lại múc một thìa, đưa đến bên môi Tàn Hương, "Cháo này dưỡng huyết dưỡng khí, vừa khéo bồi bổ, nhất định phải ăn nhiều mới được."

Tàn Hương nghe lời gật đầu, ăn hết tất cả đồ ăn trong thìa. "Cháo ăn ngon lắm."

"Ta đích thân nấu đó." Quyến Hi cười nói, "Trăm dặm xung quanh núi Hạ Lan, tuy là không lớn, nhưng sơn cầm dã thú rất nhiều, hôm qua mới mất một chút công phu, đã săn được hai con gà rừng."

"Quận chúa đích thân săn?" Tàn Hương tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn đôi mắt đẹp của Tàn Hương, gật gật đầu, "Sau này không được gọi ta Quận chúa nữa đó, gọi ta Hoàn Nhan Quyến Hi, hoặc là Quyến Hi."

"Nhưng mà gọi như vậy tính ra có chút thất lễ." Tàn Hương đỏ mặt cuối thấp đầu.

"Còn muốn nói lễ nghi với ta? Chúng ta sớm đã không phải người dưng." Hoàn Nhan Quyến Hi nói một lời hai nghĩa.

Đôi môi anh đào của Tàn Hương hé mở, thử nói: "Hoàn Nhan. . . . . . Quyến Hi." Vừa nói, Tàn Hương vừa nhận thức được cái tên này mang đến cho nàng cảm giác hạnh phúc, giống như chỉ cần nàng kêu lên cái tên này, cũng đã vui vẻ lắm rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi không nhịn được cười: "Ngày mai ta đi săn lợn rừng về nấu, nghe nói thịt lợn rừng này rất tươi ngon, là thứ cực kỳ bổ."

Tàn Hương nói: "Hay là nên thôi đi, động vật cũng là một linh hồn, ta không đành lòng để ngươi làm hại bọn chúng."

Hoàn Nhan Quyến Hi cười, không nói gì, nàng lại múc một thìa cháo, nhẹ nhàng đút vào trong miệng nhỏ của Tàn Hương.

"Báo ——" hộ vệ ngoài trướng hô.

"Vào đi." Hoàn Nhan Quyến Hi chuyên tâm đút cháo cho Tàn Hương, cũng không quay đầu.

"Quân y cầu kiến." Hộ vệ nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lại động tác, trầm tư chốc lát nói: "Cho hắn vào đi. Còn nữa, sau này quân y vào trướng không cần báo, trực tiếp cho qua là được."

Hộ vệ cung kính hành lễ rồi ra ngoài.

Quân y sắc mặt thâm trầm vén màn bước vào, sau khi hành lễ nói: "Quận chúa." Mỗi lần nghĩ đến phải đến trướng Quận chúa xem vết thương cho Tàn Hương, quân y đều sẽ kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nguyên nhân là hắn đối với chân Tàn Hương thật sự không có cách nào, dù cho hắn là thần y tái thế, sợ rằng cũng không thể cứu vãn. Lại nói, không bột sao đố gột nên hồ, đang trong tình cảnh không có thuốc, y thuật cao siêu đến đâu cũng vô dụng.

Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, thả chén cháo xuống, đứng dậy nói với quân y: "Phải nhìn cho kĩ vào."

Quân y gật gật đầu, sau đó mở ra từng lớp vải gạc quấn trên mắt cá chân Tàn Hương. . . . . .

"Báo!" Giọng hộ vệ trước cửa trướng lại vang lên.

Hoàn Nhan Quyến Hi không vui cau mày, chỉ thấy gã hộ vệ lưng dài vai rộng vẻ mặt hốt hoảng tiến vào trướng, quỳ một chân trên đất: "Bố tướng quân ——"

Không đợi hộ vệ nói xong, Quyến Hi nói thẳng: "Không gặp."

"Nhưng  Bố tướng quân nói nhất định phải gặp người. . . . . . Chúng ta." Hộ vệ khó xử nói.

"Còn nhớ ta từng giao phó, nếu như Bố Uy Tướng quân cầu kiến, thì trực tiếp đuổi hắn đi, nói ta không muốn gặp hắn, ngươi quên rồi sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi cả giận.

"Nhưng  tướng quân hắn. . . . . ." Giọng nói hộ vệ sau khi nhìn thấy bóng dáng Bố Uy, trở nên càng lúc càng nhỏ: "Xông vào trướng."

"Phế vật!" Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ gắt, ngoài trướng bốn tên hộ vệ nổi danh trấn thủ, lại không cản được một gã Bố Uy.

"Trướng của ta không hoan nghênh ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy thân thể cường tráng của Bố Uy liền quay lưng nói với hắn.

"Như Quận chúa đã nói, ta cũng không mong muốn bước vào gian trướng này, chỉ bất quá bây giờ vì Tàn Hương, ta nhất định phải đến. Núi đao hay biển lửa cũng vậy, ta phải đến." Bố Uy cũng không yếu thế, hắn trước giờ chưa từng yếu thế trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi hừ lạnh, "Vì Tàn Hương? Ngươi vì nàng làm gì? Cướp nàng về?"

"Ngươi!" Bố Uy siết nắm tay, tiếp đó phất tay áo nói: "Nàng là nữ nhân của ta, nhất định phải ở bên cạnh ta, chỉ đơn giản như vậy. Ta không phải muốn cướp nàng, nàng vốn là của ta, nhưng Quận chúa người một mực liều chết chen ngang ngăn cản, hao tổn tâm tư muốn chia rẽ chúng ta."

Hoàn Nhan Quyến Hi cười lớn. Sau đó nàng lạnh lùng nói: "Ngươi cuối cùng cũng chịu nói rõ thành lời rồi? Nếu như vậy, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi nói đúng rồi. Mà lại nói rất đúng! Ta chính là muốn chen giữa các ngươi, ta nhất định không thđể các ngươi ở cùng nhau, ta muốn chia rẽ các ngươi, hơn nữa còn muốn phá đến tan tành nát vụn. Nhưng mà lời này ngươi nói với ta thì có ích gì chứ? Ngươi nên đi nói với đại ca ta, hắn phân rõ thị phi nhất, có lẽ sẽ giúp ngươi đoạt lại nữ nhân ngươi yêu." Hoàn Nhan Quyến Hi thuận tay cầm một chiếc chén ngọc triều Hán, ngắm nghía trong lòng bàn tay.

"Việc gì ngươi phải làm như vậy?" Bố Uy có chút vòng vo, "Chuyện của chúng ta đã sớm trở thành quá khứ, mặc kệ ai đúng ai sai, kính xin Quận chúa buông bỏ gánh nặng tình cảm, cho bản thân một tương lai, cũng cho chúng ta một tương lai! Bằng không cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều đau khổ."

"Đau khổ?" Hoàn Nhan Quyến Hi cười nói: "Ta không đau khổ. Ta làm sao có thể đau khổ chứ? Thấy có người thương tâm, khổ sở, đau lòng, lo lắng, ta lại rất vui vẻ."

"Ngươi!" Bố Uy chậm rãi lắc đầu, hắn tuyệt đối không nghĩ đến, oán hận của Hoàn Nhan Quyến Hi đối với hắn lại sâu như vậy. "Ta nghe quân y nói, chân Tàn Hương. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên nói: "Chân nàng rất tốt!" Sau đó, Quyến Hi quay đầu rất nghiêm túc liếc nhìn quân y, quân y nào dám ngẩng đầu lên, hắn cuối đầu thấp muốn chết, bởi vì hắn biết bản thân sai rồi, hắn không nên nói sự thật cho Bố Uy. Nhưng  Bố Uy cũng là một tướng quân a, quân y không dám kháng lệnh Quận chúa, cũng tương tự không dám trái lệnh Bố Uy. Bố Uy lệnh cho hắn nói thật, hắn sao dám che giấu điều gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7