Trang

03/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 32

    Chương 32. Không hổ là đệ nhất võ sĩ Đại Kim

 

"Chân nàng rất tốt? Chân nàng đã. . . . . ." Bố Uy cả giận nói.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi!" Hoàn Nhan Quyến Hi đúng lúc ngắt lời Bố Uy.

Tàn Hương đang nhắm mắt nằm trên giường, nàng không phải đang ngủ, mà là đang chăm chú lắng nghe Quận chúa nói. Nàng mơ hồ cảm thấy Quận chúa muốn che giấu gì đó. . . . . .

"Sao có thể không liên quan đến ta!" Bố Uy tiến lên một bước nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi vung tay, "Ta rất mệt, mời Bố tướng quân ra ngoài." Nàng thật sự không thể tiếp tục đề tài này nữa, một khi Bố Uy nói rõ tình hình thực tế, hậu quả không thể lường được.

"Tốt. Ta có thể đi, nhưng ta mang Tàn Hương đi." Bố Uy nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cưi, "Vọng tưởng!"

"Ta nhất định phải mang đi." Bố Uy cứng rắn nói, "Tàn Hương ở chỗ của ngươi rất không an toàn, ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi có giết nàng hay không."

Đồng tử màu lam của Hoàn Nhan Quyến Hi lóe sáng, nàng nhẹ giọng: "Có thể."

Bố Uy cắn răng lắc đầu, khó có thể tin nói: "Điên rồi."

Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên lớn tiếng: "Người đâu!"

Mấy gã đại hán thủ ngoài trướng cùng nhau xông vào, đồng thanh hô: "Quận chúa!"

Hoàn Nhan Quyến Hi khiêu khích: "Ta ngược lại muốn xem xem, Bố tướng quân có bản lĩnh cướp người từ chỗ của ta hay không."

"Nếu như ta có bản lĩnh đó? Ngươi liền chịu buông tha?" Bố Uy cởi bỏ áo choàng, vén tay áo lên, chuẩn bị một trận đại chiến.

ánh bại mấy gã hộ vệ này rồi nói."

Có đến mười gã hộ vệ vây quanh Bố Uy, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu Đại Kim, thân thủ phi phàm, thế nhưng trận tranh đấu này lại chậm chạp chưa bắt đầu. Mấy gã hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng, dù cho bọn hắn thêm mấy lá gan, ai lại dám động thủ với Bố Uy chứ? Bọn họ có lẽ vẫn phải kiếm cơm dưới trướng Bố Uy, mà bây giờ lại phải đánh nhau với tướng quân, bất luận thắng thua đều sợ khó thoát khỏi cái chết mà. Còn nếu như bọn họ không động thủ thì sao? Càng phải chết. Lời Quận chúa như thiên mệnh, đám hộ vệ dù ăn gan hùm mật báo cũng không dám kháng lại.

Giằng co chốc lát, Bố Uy khẽ cười nói: "Không cần nghĩ nhiều, lên đi. Thua cũng được, thắng cũng được, đều tính lên người Bố Uy ta." Giống như uống phải định tâm hoàn, đám hộ vệ cùng nhau tiến lên. . . . . .

*định tâm hoàn: thuốc an thần 

Tàn Hương chậm rãi mở mắt, nàng nhìn thấy khung cảnh lộn xộn trong trướng. Gian trướng màu thiên lan không quá lớn lại đứng đầy nam nhân cao lớn thô kệch, bóng người bọn họ đang nhảy múa trước mặt nàng, như đám lửa lay động. Tàn Hương cảm thấy ánh mắt giống như vô định, hoàn toàn không thấy rõ ai khác ngoại trừ Hoàn Nhan Quyến Hi. Đúng, nàng chỉ có thể nhìn rõ gương mặt Quận chúa, gương mặt mỹ lệ, thờ ơ, lạnh lùng, độc nhất vô nhị trên đời. Tàn Hương không biết bản thân luyện thành bản lĩnh này từ bao giờ, bất luận mình ở trong hoàn cảnh hỗn loạn ầm ĩ cỡ nào, cũng có thể không thèm đếm xỉa, dường như giữa trời đất chỉ có hai người nàng và Hoàn Nhan Quyến Hi.

Tàn Hương nhàn nhạt cười, thế nhưng ánh mắt trước sau chưa từng rời khỏi Quận chúa. Nếu như trên thế giới này thật sự chỉ có nàng và Quận chúa hai người thì tốt biết bao? Tàn Hương lắc đầu, nàng biết đây là chuyện không thể nào. Trước mắt đang có một nam nhân chiến đấu vì nàng, hắn tựa hồ muốn có được nàng đến phát điên, hắn đang cùng Quận chúa tranh giành nàng. . . . . .

Tàn Hương không phải không hiểu lòng Bố Uy, nhưng nàng không yêu Bố Uy. Nhưng yêu hay không yêu đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là nàng bất giác đã rơi vào vòng yêu hận giữa Quận chúa và Bố Uy, lại cực kỳ bi ai biến thành quân cờ để Quận chúa trả thù Bố Uy, còn Quận chúa lại là người Tàn Hương yêu nhất đời này.

Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, Tàn Hương đều sẽ mất ngủ, chuyện tình đã xảy ra gần một tháng qua diễn đi diễn lại trong đầu nàng: lúc không có người, Quận chúa đối với nàng rất tốt, rất quan tâm, rất thương yêu, chải đầu, rửa mặt cho nàng, đút nàng ăn cháo. . . . . . Mỗi thời mỗi khắc này, Tàn Hương đều cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, giống như đang trên đỉnh tầng mây cao nhất; nhưng khi Bố Uy ở đây, Hoàn Nhan Quyến Hi liền sẽ đối xử lạnh lùng với nàng, thậm chí nói ra những lời khiến người ta tổn thương nhất, tất cả những điều này lại khiến cho Tàn Hương đột nhiên từ trời cao rơi thẳng xuống mặt đất, ngã đến thịt nát xương tan.

Tàn Hương cảm thấy bản thân hết lần này đến lần khác b giày vò giữa thất vọng  hi vọng, nàng không biết Quận chúa có thích nàng không, cho dù là một chút xíu yêu thích cũng được. Tàn Hương chưa bao giờ dám hy vọng xa vời tình yêu của Quận chúa, bởi vì nàng biết toàn bộ tình yêu của Quận chúa đều đã dành cho Bố Uy, không thể dành cho nàng nữa rồi.

Tàn Hương đặt tay lên ngực, mỗi khi nàng nghĩ đến Quận chúa không yêu nàng, trái tim của nàng sẽ đột nhiên thắt lại đến nghẹt thở. Nước mất, nhà tan, đúng lúc không nên yêu lại yêu người không nên yêu, đây chắc đã là bi ai lớn nhất đời người rồi.

Không nên yêu sao? Ánh mắt Tàn Hương lại trở nên mơ hồ, nước trong mắt đang nhanh chóng tích tụ, sắp sửa hóa thành nước mắt.

Cho dù không nên yêu, Tàn Hương cũng phải yêu, nàng không hối hận đã yêu Quận chúa, hơn nữa bất luận cuối cùng ra sao, nàng cũng phải một mực yêu thêm nữa. Nhưng trên con đường tình yêu mọc đầy chông gai này, tương lai còn có thể có bao nhiêu sự tình đang ch đợi Tàn Hương, nàng không dám nghĩ đến.


Tàn Hương lau khô nước mắt, đến khi nàng dùng ánh mắt quyến luyến xuyên qua đám người nhìn Quận chúa, nàng phát hiện Hoàn Nhan Quyến Hi đang dùng ánh mắt quyến luyến tương tự nhìn Bố Uy. . . . . .

Nội tâm giống như bị dao găm cắt nát, Tàn Hương chậm rãi cúi thấp đầu, hóa ra Quận chúa vẫn còn yêu Bố Uy. Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Quận chúa vẫn yêu hắn như trước. Đối với Quận chúa mà nói, hận chính là vẫn còn yêu ——

"Bố tướng quân quả nhiên thân thủ khá lắm!" Hoàn Nhan Quyến Hi vỗ tay nói. "Không hổ là đệ nhất võ sĩ Đại Kim."

Bố Uy tự tin nói: "Vậy sao."

Hoàn Nhan Quyến Hi đảo mắt nhìn hộ vệ trong trướng lảo đảo, không thể không tự đáy lòng khâm phục Bố Uy võ nghệ cao siêu, nhớ năm đó, chính là Bố Uy thân thủ tuyệt hảo, mới giành được trái tim nàng.

"Bố tướng quân khiêm tốn rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

Bố Uy nhìn Tàn Hương, nói thẳng: "Bây giờ, ta có thể mang người đi rồi?"

Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, nàng đến bên giường nắm tay Tàn Hương, nói với Bố Uy: "Đã đánh bại hộ vệ, cửa thứ nhất xem như đã qua, thế nhưng còn chưa kết thúc, ngươi còn phải qua ải thứ hai."

"Làm người phải coi trọng chữ tín!" Bố Uy cả giận nói.

"Người, không sai. Ngươi là người, ta là người, Tàn Hương cũng là người. Ngươi muốn đưa nàng đi, phải hỏi xem nàng có bằng lòng hay không chứ." Hoàn Nhan Quyến Hi trong lòng đã có dự tính nở nụ cười, sau khi nàng nắm tay Tàn Hương, cuối người ngồi xổm bên giường, đồng tử trong veo màu thiên lan nhìn Tàn Hương nói: "Nói cho hắn biết, ngươi là của ta."

Giọng Bố Uy đầy truyền cảm đồng thời truyền đến, "Tàn Hương, nói cho Hoàn Nhan Quyến Hi, ngươi bằng lòng đi với ta."

Tàn Hương nhìn thẳng không chớp mắt vào đôi đồng tử màu lan đang nhìn nàng, thì thầm: "Ta là của Quận chúa, sống chết đều muốn ở cùng nàng."

"Tàn Hương!" Bố Uy hét lên: "Ngươi ngốc rồi sao? Chân của ngươi cũng đã bị nàng hủy hoại rồi , ngươi lại còn chọn ở lại!" Bố Uy nhanh chân tiến lên muốn nắm lấy tay Tàn Hương, lại bị Hoàn Nhan Quyến Hi ngăn lại.

Bố Uy quay lại quát Hoàn Nhan Quyến Hi: "Ngươi nhất định đã hạ độc gì đó với Tàn Hương, nàng mới có thể nói như vậy, nàng đã mất hết tâm chí, lời của nàng không phải là lời bản thân muốn nói . . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi mới mất hết tâm chí đó."

Bố Uy bỗng chốc ngồi xổm xuống, nói: "Tàn Hương, đi với ta, nói ngươi bằng lòng."

Tàn Hương nghiêng đầu đi, "Ta không bằng lòng."

"Nghe thấy chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạt, "Ngươi vừa lòng chưa, có thể hết hi vọng chưa?"

"Đi với ta, chân của ngươi mới cứu được!" Bố Uy lớn tiếng nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7