Chương 33. Khai Phong
"Tiễn khách!" Hoàn Nhan Quyến Hi cao giọng nói.
Lại một đám đại hán xông vào doanh trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, cảnh đầu tiên nhìn thấy là hộ vệ nằm đầy trên đất, nhất thời sững sờ, sau đó đám người liền ngăn lại Bố Uy tâm tình đang kích động.
Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Nàng đã nói rõ không muốn đi với ngươi, ngươi nghe không hiểu sao? Lời này là chính miệng nàng nói, không phải ta đứng giữa cản trở đâu."
Bố Uy bị một đám đại hán ngăn lại, cả giận nói: "Không phải ngươi mới là lạ! Nàng nhất định là bị ngươi hạ cổ độc, mới có thể nói mấy lời không thật lòng!"
* cổ độc: Một vật độc làm hại người. Tương truyền những nơi mán mọi hay cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ biến: "Kính xin Bố tướng quân chú ý ngôn từ." Tiếp đó nàng quay người khoát tay nói: "Mời Bố tướng quân ra ngoài!"
Bố Uy cuối cùng bị vây chặt mà rời đi, bấy giờ đã là giờ tý ——
*giờ tý: (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)
Hoàn Nhan Quyến Hi đỡ Tàn Hương nằm xuống xong, cùng quân y rời khỏi doanh trướng.
"Mời Quận chúa." Quân y bưng trà nói.
Đến trướng của quân y, Hoàn Nhan Quyến Hi chọn chiếc ghế trung tâm ngồi xuống, bàn tay mảnh khảnh đè lên huyệt Thái Dương, xoa dịu mệt mỏi.
"Ngồi xuống đi." Quyến Hi vô lực nói. " Vết thương của Tàn Hương thế nào?" Nàng hỏi thẳng.
"Không ổn." Quân y lắc đầu.
Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài."Không còn cách nào sao? Dù cho có một tia hi vọng, thử một chút cũng được."
Suy nghĩ chốc lát, quân y nói: "Cách. . . . . . Cũng không phải không có. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chuyện này. . . . . ."
Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi nhất thời toả sáng, nàng lập tức ngẩng đầu hưng phấn nói: "Quân y đã nghĩ ra cách rồi?"
"Lão thần. . . . . ." Quân y vẫn đang do dự.
"Cứ nói không sao." Hoàn Nhan Quyến Hi vội vàng nói: "Có cách gì mau mau nói ta nghe."
Quân y vuốt râu nói: "Chỉ có một cách, tối hôm qua ta nhớ lại. Vết thương trên chân Tàn Hương dường như có chút đặc biệt, dù cho bây giờ có đầy đủ dược phẩm, ta cũng chưa chắc có thể giữ lại chân nàng."
"A?" Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Vậy là. . . . . . ?" Hoàn Nhan Quyến Hi nghe được mấy lời kia, vẻ mặt nhất thời lúng túng.
"Việc này kể lại rất dài, phải nói đến mấy chục năm về trước. Ta bái danh y Úc Kế Thiện ở Đại Tống làm sư phụ. Sư phụ lão nhân gia y thuật có thể nói nhất tuyệt, cả đời cứu vô số người, danh tiếng truyền xa." Quân y sùng kính nói: "Sư phụ cả đời chỉ nhận hai đồ đệ, một là ta, một người khác là đại sư huynh của ta, Tư Mã Cung Sinh. Hai mươi năm trước, bởi vì quan nội nhiều năm liền chinh chiến, ta bèn đến phía Bắc Trường Thành, nhưng sư huynh lại không nỡ bỏ cố hương, cuối cùng không chịu đi cùng ta."
Hoàn Nhan Quyến Hi lẳng lặng nghe quân y nói.
Quân y nói tiếp: "Sư phụ đem hết y thuật cả đời đều truyền cho hai người đồ đệ bọn ta, nhưng lại nói, sư phụ nhận vào môn, tu hành tại từng người. Tư Mã Cung Sinh sư huynh thông minh tuyệt đỉnh, thông tuệ lại hiếu học, trình độ vượt xa hơn ta, y thuật có thể nói vượt xa tưởng tượng. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi hiểu ý nói: "Ý của người muốn nói, Tư Mã tiên sinh có thể chữa lành chân Tàn Hương?"
"Không sai. Hiện nay trên đời chỉ có sư huynh có thể chữa được." Quân y nặng nề nói.
"Vậy còn đợi gì nữa? Mang Tàn Hương đi chữa là được!" Hoàn Nhan Quyến Hi kích động đứng lên.
"Quận chúa có điều không biết." Quân y nói: "Sư huynh tuy y thuật hơn người, nhưng cũng quái gỡ khác thường, tính tình gàn dở, rất khó tiếp xúc. Nếu sư huynh có tấm lòng của sư phụ, lấy trị bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình, không biết sẽ cứu sống biết bao sinh mệnh con người."
"Ý của quân y là?" Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày chậm rãi ngồi xuống.
"Sư huynh chưa bao giờ xem bệnh cho người bình thường." Hắn nói thẳng.
"Người bình thường?" Hoàn Nhan Quyến Hi thầm nói, "Hắn muốn tiền? Ta lập tức cho hắn, bao nhiêu cũng được, miễn là chữa lành chân Tàn Hương."
Quân y lắc đầu, "Nếu có tiền là có thể xong việc, lão thần cũng không cần ở đây hao phí miệng lưỡi như vậy."
Hoàn Nhan Quyến Hi có chút khó hiểu nói: "Tư Mã tiên sinh này cho rằng "không bình thường" là như thế nào vậy?"
"Tri tính." Quân y chỉ nói ra hai chữ.
"Tri tính?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi lại.
Quân y gật gật đầu, "Đây là sư huynh đích thân nói với ta. Thậm chí cái gì là tri tính, chỉ có hắn mới biết rõ, bởi vì đây là định nghĩa của hắn."
"Không có tri tính, Tư Mã tiên sinh không khám bệnh sao?" Quyến Hi hỏi.
"Đúng vậy." Quân y nói: "Còn nhớ có lần người trong triều tìm sư huynh xem bệnh, sư huynh đóng cửa không gặp, suýt chút gặp phải đại nạn tịch biên*. Nhưng dù cho bị tịch biên, sư huynh cũng kiên quyết không xem bệnh cho vị này, nguyên nhân là hắn không đủ tri tính. Nhớ lại sư huynh còn pha trò nói, chết có gì mà sợ, chỉ cần tri tính; một thân một mình, sợ gì cái chết."
*Tịch biên: tịch thu nhà cửa tài sản.
"Tư Mã tiên sinh không cưới vợ?" Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
Quân y gật gù, "Sư huynh không gần nữ sắc, đến bây giờ vẫn một thân một mình."
Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi thở dài, "Nghe quân y nói như vậy, có thể thỉnh Tư Mã tiên sinh ra tay, thực sự là có phúc ba đời mà."
"Lão thần chậm trễ không nói rõ, cũng là sợ sư huynh không chịu xem bệnh cho Tàn Hương."
Hoàn Nhan Quyến Hi kiên định nói: "Bất luận thế nào, có một tia hi vọng ta cũng phải thử, kính xin quân y nói cho ta biết nơi ở của Tư Mã tiên sinh."
Hoàn Nhan Quyến Hi rời khỏi trướng của quân y, trời đã mờ mờ sáng.
"Quận ——" hộ vệ thủ cửa trướng vừa muốn hành lễ, Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức ra hiệu im lặng. Nàng rón ra rón rén chui vào trướng, không muốn quấy nhiễu Tàn Hương nghỉ ngơi.
Lần mò ngồi vào mép giường, Hoàn Nhan Quyến Hi đặt tờ giấy trong tay lên chiếc bàn kế bên, trên tờ giấy ghi lại chỗ ở của Tư Mã tiên sinh —— Khai Phong. Quay đầu, Hoàn Nhan Quyến Hi chợt nhìn thấy một đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn nàng, Quyến Hi mỉm cười nói: "Chưa ngủ sao?"
"Ân." Tàn Hương dịu dàng đáp.
"Muộn lắm rồi, sao còn không ngủ vậy?" Hoàn Nhan Quyến Hi bắt đầu cởi y phục.
"Ngươi không về, ta làm sao ngủ được chứ. . . . . ." Tàn Hương nhỏ giọng nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười khẽ, "Là lạnh, hay còn sợ?"
Tàn Hương không nói.
"Thật ra không cần sợ, hộ vệ thủ cửa trướng đứng cả hàng, dù là ai cũng không có bản lĩnh cướp ngươi đi." Hoàn Nhan Quyến Hi có ý ám chỉ.
"Ngươi không ở bên cạnh ta, ta liền rất bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra." Tàn Hương muốn ngồi dậy.
Hoàn Nhan Quyến Hi cởi y phục xong liền lên giường ôm Tàn Hương nằm lại, nói: "Cảm thấy chân thế nào, có đau không?"
Tàn Hương vùi đầu vào cổ Hoàn Nhan Quyến Hi, "Không chút cảm giác, cảm thấy cả chân mềm nhũn, hệt như không phải của ta."
Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên nhớ đến lúc gần đi, quân y nói với nàng: chân Tàn Hương nhất định phải chữa trị trong vòng 1 tháng, quá thời gian này, huyết mạch của nàng liền sẽ khép kín, đến lúc đó dù là thần tiên, cũng sợ là không cứu nổi.
Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run, hoảng sợ tràn ngập cõi lòng. Tàn Hương không thể bước đi nữa? Tàn Hương không thể bước đi nữa. . . . . . Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên ôm chặt Tàn Hương, sau đó khàn giọng nói: ngươi sẽ không có chuyện gì.
"Ân." Tàn Hương cười ôm chặt Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Ta biết ta sẽ không có chuyện gì, bởi vì có ngươi ở đây."
"Nhưng mà ta không phải vạn năng." Quyến Hi khẽ hôn hôn vành tai Tàn Hương.
Tay Tàn Hương chơi đùa mái tóc dài của Hoàn Nhan Quyến Hi, "Nếu như chân của ta không lành lại được, ta biến thành một kẻ tàn phế, ngươi còn có thể cần ta không?"
Hoàn Nhan Quyến Hi áp Tàn Hương dưới thân, hơi giận nói: "Không cho phép nói lung tung."
Tàn Hương mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc nói: Nếu quả thật biến thành dáng vẻ kia, ta sẽ trở thành phiền toái của ngươi, không thể làm việc, cũng không có thể hầu hạ ngươi, ta sẽ triệt triệt để để biến thành một phế nhân, sẽ không có ai bằng lòng chăm sóc một kẻ tàn phế. . . . . ."
"Sẽ không đâu, chân của ngươi sẽ lành thôi." Hoàn Nhan Quyến Hi ôm Tàn Hương càng thêm chặt, chốc lát nàng nói: "Nếu như chân của ngươi thật sự không lành lại, ta rất sẵn lòng để ngươi ở cạnh ta cả đời." Hoàn Nhan Quyến Hi đau lòng hôn lông mi thật dài của Tàn Hương, tâm tình rất nặng nề. Tàn Hương là nữ nhân hoàn mỹ nhất trời cao tạo nên, là lỗi của nàng, mới để Tàn Hương không còn hoàn mỹ nữa.
"Ý của Quận chúa là, chân của ta lành lại, liền không thể được cả đời hầu ở bên cạnh ngươi hả?" Tàn Hương thử hôn lại mặt Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười, "Đương nhiên rồi, ngươi với ta đều phải xuất giá, đương nhiên không thể ở cạnh nhau cả đời. . . . . ." Lời thì thầm của Hoàn Nhan Quyến Hi giữa đêm ngân nga trong gian trướng rộng lớn.
Rất lâu rất lâu sau đó, khi Hoàn Nhan Quyến Hi đã tiến vào mộng đẹp, Tàn Hương mới nói: "Nói như vậy, ta thà rằng chân của mình không lành lại. . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét