Chương 13. Linh tinh
Mái tóc dài chưa chải của Tàn Hương tự do rũ xuống, che khuất ánh mắt nàng, từng chuỗi nước mắt phía sau tùy ý trào lên.
Hai hàng chân mày của Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu lại như bánh quai chèo, bất chợt đứng lên, nhanh chân rời khỏi gian phòng.
Ra đến cửa, Hoàn Nhan Quyến Hi bất ngờ gặp được Tư Mã Cung Sinh đang đứng lặng bên cửa cùng ý cười thoáng hiện trên mặt, gương mặt tang thương ẩn chứa nụ cười huyền bí nhất thời làm Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy lúng túng, mặt đột nhiên đỏ ửng ——
Hoàn Nhan Quyến Hi ngượng ngùng cười cười, nói: "Chào buổi sáng Tư Mã tiên sinh."
"Chào buổi sáng Triệu tiểu thư." Tư Mã Cung Sinh chắp tay đáp lại.
"Ngài đã đến. . . . . . bao lâu rồi, sao không thông báo một tiếng, ta nên ra nghênh đón ngài mới phải." Hoàn Nhan Quyến Hi có hơi nghẹn lời. Nàng thoáng đánh giá y phục Tư Mã Cung Sinh, phát hiện hôm nay ông mặc một bộ đạo bào, đạo bào này chế tác tinh xảo, dưới ánh mặt trời đạo đạo kim quang chói mắt mọi người, khắp toàn thân tỏa ra hương vị thoát xác thành tiên.
Tư Mã Cung Sinh khẽ khom người, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, nói: "Ta luyện xong công, đúng lúc qua nơi này, tiện thể thăm bệnh cho Tàn Hương tiểu thư."
Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu, nói: "Chúng ta qua tây phòng nói chuyện?"
"Mời." Tư Mã Cung Sinh không hề ra vẻ thần y, bày ra một tư thế mời, Hoàn Nhan Quyến Hi liền theo ông bước đến phòng khách.
Vào cửa, Hoàn Nhan Quyến Hi thành thật thẳng thắn nói: "Xin Tư Mã tiên sinh có thể nhanh chóng trị chân cho Tàn Hương."
"A?" Tư Mã Cung Sinh hơi do dự, ngồi lên ghế gỗ, "Theo như lời này, nàng ấy có nghị lực kiên trì đến cùng?"
Hoàn Nhan Quyến Hi cũng ngồi xuống, gật đầu.
Tư Mã Cung Sinh hơi đăm chiêu, nói: "Thân thể yếu đuối, mỏng manh giống như lá rụng, thật sự có thể chịu được giày vò như lửa đốt?"
Hoàn Nhan Quyến Hi sâu kín thở dài, bàn tay mảnh khảnh siết lại, răng cắn chặt môi. Lời Tư Mã Cung Sinh nói lại lần nữa thức tỉnh nàng, làm nàng trở nên lý trí.
Tàn Hương có thể chịu đựng được thật sao?
Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu, nàng không tin Tàn Hương có thể chịu được chuyện tàn nhẫn như vậy. Từ trước đến giờ, Tàn Hương đều cho Quyến Hi cảm giác quá yếu đuối, giống như sẽ bị một trận gió lớn thổi bay không còn tăm hơi, như một cây tiên thảo có linh tính trên trời, thoát xác kết thành hình người hạ xuống nhân gian, được tất cả mọi người yêu thương. . . . . .
Mà giờ đây, nàng ôn nhu như nước lại phải gánh chịu đau đớn, xót xa như vậy.
Hoàn Nhan Quyến Hi sao có thể nhẫn tâm?
"Ta ——" Hoàn Nhan Quyến Hi gần như bị sự lựa chọn này tra tấn đến vỡ nát không thể mở lời: "Tư Mã tiên sinh, người có thể thấy được ta đang sầu lo?"
Tóm lại là trị hay không trị, ai có thể chỉ cho Hoàn Nhan Quyến Hi con đường đúng đắn?
Ánh mắt Tư Mã Cung Sinh hiền hoà đảo qua mặt Hoàn Nhan Quyến Hi rồi nói: "Cả đời lão xá duyệt qua vô số người, kinh nghiệm khá phong phú, có vài lời không ngại nghe ta nói thẳng."
"Mời nói!" Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức nói.
"Tục ngữ nói, người không thể nhìn tướng, nước biển không thể đo lường. Chúng ta thường không thể chỉ dựa trên tướng mạo liền đánh giá người đó, ví như một quan đại thần, có thể hôm nay vẫn làm mưa làm gió, nhưng ngày mai đã có thể bị xích vào tù, trở thành rơm rạ. Lại ví như chúng ta gặp phải một đứa trẻ ăn mày bên đường, ngày sau hắn chưa chắc không thể thành quân vương."
Hoàn Nhan Quyến Hi nghe thật cẩn thận. Tư Mã Cung Sinh nói tiếp: "Tàn Hương đúng là rất yếu đuối, nhớ hôm qua, lúc nàng đưa cho ta chén trà, thông qua khoảnh khắc tiếp xúc ngón tay, ta liền chẩn đoán được mạch tượng của nàng yếu ớt khác người bình thường. Nhưng thân thể yếu, cũng không thể chứng minh ý chí nàng không kiên định, nếu như chúng ta chỉ mới nhìn bề ngoài của nàng, đã nhận định nàng là một nữ tử yếu đuối không chịu nổi bất kì gian khổ gì, không chỉ không công bằng, còn có thể sai hoàn toàn ——"
"Ý của ngài là?" Hoàn Nhan Quyến Hi nghe được đầu mối, vẻ buồn rầu trước mắt tản đi đôi chút.
"Ta đã xem bệnh cho rất nhiều người sắp chết, đốt bên cạnh người đó một ngọn đèn, thông thường đèn không tắt, mắt không khép. Triệu tiểu thư có biết nguyên nhân?" Tư Mã Cung Sinh quay đầu hỏi.
"Ánh nến đã không còn ánh nến, là một phần chống đỡ, là một loại sức mạnh." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
Tư Mã Cung Sinh gật đầu, nói: "Đạo lý trong này rất huyền diệu, giống như trời cao tạo ra con người. Ý chí mỗi người vốn chính là sức mạnh khổng lồ, nhờ tác động bên ngoài, có thể thắng cả trời."
"Thắng trời?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi ngược lại.
Ánh mắt Tư Mã Cung Sinh sáng ngời, "Sức mạnh nào có thể chống đỡ Tàn Hương chiến thắng chính mình, được chết đi sống lại?"
"Ta cũng muốn biết!" Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
"Thật ra, trong tay ngươi có một ánh nến, ngươi có thể mang cho nàng sức mạnh. . . . . ." Tư Mã Cung Sinh nói không hết ý.
"Xin Tư Mã tiên sinh có thể nói rõ không?" Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng người, kích động hỏi.
"Triệu tiểu thư ngộ tính cực cao, không cần ta phải nhiều lời. Kỳ hạn ngày mai, ta đợi tin tức của ngươi, dù cho quyết định cuối cùng là gì, giờ ngọ ngày mai, ta đợi ngươi ở đây." Nói xong, Tư Mã Cung Sinh đứng dậy ra ngoài, để lại một mình Quận chúa vùi đầu trầm tư.
Thời gian giống như mọc chân, bắt đầu bay nhảy, ngày sáng đêm tối tuần hoàn giữa lịch sử. . . . . .
Lại ngẩng đầu, mặt trăng đã sớm treo trên bầu trời, Hoàn Nhan Quyến Hi vươn thẳng thân thể cứng đờ, nàng vẫn giữ nguyên tư thế này ngồi suốt mấy canh giờ, cơm không ăn, nước không uống.
Trong đầu Hoàn Nhan Quyến Hi chạy quẩn quanh vô số hình ảnh, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Tàn Hương.
Nàng nhớ nàng đã từng tự nhủ: Tàn Hương nhất định là phiền phức. Nhưng đây đã là ý nghĩ rất lâu rất lâu trước kia rồi. Từ lúc chân Tàn Hương bị thương không thể đi đường, Hoàn Nhan Quyến Hi không còn ý định giao nàng cho người khác, cũng không còn xem nàng là phiền phức.
Giờ đây, Hoàn Nhan Quyến Hi đang rất phiền muộn, nhưng nàng cam tâm tình nguyện lo lắng cho Tàn Hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét