Trang

11/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 7

Chương 7. Thân thể ngàn vàng

 

"Đông y  phong thủy đều là phương kỹ Trung Quốc, ở nhiều phương diện có chỗ liên kết nhau, tương tự nhau, nhìn bố cục cùng phương hướng của phủ Tư Mã, liền có thể biết vị Tư Mã tiên sinh này rất có nghiên cứu về phong thủy."

Hoàn Nhan Quyến Hi như hiểu như không gật gật đầu, nàng thích nghe Tàn Hương nói chuyện. Tàn Hương giống như một quyển từ điển sống, lịch sử  kỳ quan mấy ngàn năm từ trước đến nay của Trung Quốc đều có thể rủ rỉ không ngừng.

"Đông y và phong thủy có thể xem như là đồng tông, Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là "Y bặc đồng nguyên*", ý nói về nguồn gốc và sự phát triển của hai thứ này đều có liên hệ mật thiết với bói toán thậm chí là vu thuật." Tàn Hương tiếp tục điềm đạm nói: "Đông y vận dụng các loại lý luận Âm Dương Ngũ Hành, Thiên Can Địa Chi, đem toàn bộ các bộ phận, các cơ quan đều đặt vào Âm Dương Ngũ Hành, đem các quan niệm về khí hậu thời gian đặt đầy đủ vào trong ngũ vận, lục khí. . . . . . Còn phong thuỷ lại càng phức tạp hơn, đông y có nó đều có, đông y không có nó cũng có, ví như Bát Quái Cửu Tinh, Tiên Thiên Hậu Thiên, Nhị Thập Bát Tú, Tam Nguyên Lục Vận, Kỳ Môn Độn Giáp. . . . . ." Tàn Hương kể đến không ngừng.

Một đám đại hán say mê lắng nghe.

Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Nói như vậy, ngươi cũng thông thạo y thuật  phong thủy?"

Tàn Hương hơi nghiêng đầu đi, trốn khỏi ánh mắt nóng bỏng của Hoàn Nhan Quyến Hi, sau đó đôi mắt xinh đẹp trầm xuống nói: "Nếu như ta thông thạo y học, sẽ không cần phiền hà Quận chúa đi xa vạn dặm đến Trung Nguyên xem bệnh cho ta, ta chỉ hiểu sơ phong thuỷ."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù, Tàn Hương từ trước đến giờ cực kì khiêm tốn, trong miệng nàng "hiểu sơ", ý nghĩa thực sự là rất am hiểu.


Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, đang giữa trưa, một gã đại hán gõ cửa chính phủ Tư Mã.

Rất nhanh, một nam đồng ra mở cửa.

"Các ngươi là?" Hắn ngẩng đầu, hỏi.

Đại hán nói: "Chúng ta đường xa đến đây cầu y giả, muốn gặp qua chủ nhân nhà các ngươi, Tư Mã Cung Sinh tiên sinh."

Nam đồng vừa nghe đến cầu y, liền nói: "Tiên sinh nhà ta đi vắng, ngày khác lại đến đi." Nói xong, ầm một tiếng đóng lại cửa chính.

Ra trận bất lợi, chưa gặp được người, trái lại lần đầu đến đã không cho vào nhà, Hoàn Nhan Quyến Hi tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không thoải mái lắm.

Nhưng môi Tàn Hương lại mang ý cười, nàng nhìn toàn thể cửa chính phủ Tư Mã rồi nói: "Tiên sinh nhà hắn không hẳn vắng nhà, chẳng qua là yêu cầu chúng ta phải đi cửa sau."

Mấy gã đại hán cùng nhau quay đầu nhìn Tàn Hương, trên mặt ngập tràn khó hiểu, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng giống như vậy.

Tàn Hương giải thích nói: "Cửa phủ Tư Mã có chút kỳ quái, câu đối hai bên cửa không có vế trên, cũng không có vế dưới, nhưng lại cố ý giữ lại hoành phi."

Theo Tàn Hương giải thích, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng đã chú ý đến, hoành phi viết là —— tình khiên Trung Nguyên.

"Câu nói này có ý nghĩa gì bên trong hả?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi.

"Câu đối, xem trọng vế đối. Có chút hàm nghĩa phức tạp khó hiểu, trong câu đối nhìn không ra." Tàn Hương chỉ vào bộ hoành phi này nói: "Tình, có thể đối với ái; khiên, có thể đối với tẩu; trung, có thể đối với hậu, vậy nguyên, " Tàn Hương cười nói: "Trung Nguyên chính là Đại Tống, Đại Tống là một quốc gia, nguyên cũng có thể thay bằng là quốc, mà quốc có thể đối được với môn."

(tình: tình cảm, khiên: dắt, dẫn)

Quyến Hi bỗng nhiên hiểu ra, "Nối lại chính là: ái tẩu hậu môn!"

(ái tẩu hậu môn: thích đi cửa sau)

Tàn Hương gật đầu cười.

Mấy gã đại hán tán dương không ngừng, bái phục sát đất với trình độ văn hóa của Tàn Hương.


Đoàn người vòng qua phủ Tư Mã, đi đến phía sau phủ đệ, quả nhiên thấy cửa sau đang rộng mở.

Từ cửa sau nhìn vào, người tới tới lui lui càng nhiều thêm, có ông lão đang quét dọn, cũng có bà lão đang giặt đồ, còn có một vài thanh niên bận rộn.

"Các ngươi thật là người thông minh!" Nam đồng vừa gặp qua trước cửa tiến lên nghênh tiếp, nói: "Rất hiếm người không đến thời gian một chung trà đã phá được câu đối của tiên sinh nhà ta."

Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạt không nói, ai bảo các nàng có Tàn Hương thông minh hơn hẳn Ngọa Long chứ.

(Ngọa Long: tên hiệu của Gia Cát Lượng)

Một gã trong đám đại hán nói: "Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, hi vọng có thể gặp được Tư Mã tiên sinh." Hắn nhắc lại lời đã nói trước cửa.

Nam đồng cười nói: "Ta đã nói qua, tiên sinh nhà ta đi vắng." Hắn cũng lặp lại lời vừa nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi hơi nhíu mày, không khỏi vô cùng cảm thán, Tư Mã Cung Sinh thật là khó gặp mà.

"Vậy ta có thể hỏi một chút tiên sinh nhà ngươi đã đi đâu không vậy? Vết thương của vị tiểu thư này cần phải mau chóng chữa trị. . . . . ." Không đợi đại hán nói hết lời, nam đồng nhìn đám mây trắng bay trên viễn sơn xa xôi: "Chích tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử." Tiếp đó, nam đồng nói: "Thỉnh mọi người đi theo ta, uống chút trà, nói chút chuyện, không rõ lúc nào tiên sinh nhà ta sẽ về."

(Chích tại thử sơn trung,

Vân thâm bất tri xử.

Hai câu trong bài thơ Tầm ẩn giả bất ngộ - Giả Đảo

Dịch:

Chỉ ở trong núi này

Mây dày nhìn không rõ

Tìm ẩn sĩ không gặp - Giả Đảo)

Đại hán quay người cung kính nói với Hoàn Nhan Quyến Hi: "Thiếu chủ, hay là chúng ta về trước nghỉ ngơi, đã qua buổi trưa rồi, người còn chưa dùng bữa." Đại hán chỉ lo Quận chúa chịu khổ, Hoàn Nhan Quyến Hi đường đường là Quận chúa Đại Kim, thân thể ngàn vàng, há có thể chịu đãi ngộ như vậy.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ôm Tàn Hương dẫn đầu đi trước, vừa đi vừa cười nói với nam đồng: "Chúng ta ở tiền sảnh đợi tiên sinh nhà ngươi về là được." Nàng không đạt mục đích thề không bỏ qua, quyết sẽ không dễ dàng rời khỏi phủ Tư Mã.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7