Trang

27/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 44

Chương 44:


Bích Xuân đã sớm nhận được tin tức trước khi đoàn hoàng thân đến, nàng đã đứng trước cửa trông ngóng đợi chờ từ lâu.

Đội ngũ hùng dũng oai nghiêm tiến về phía phủ của Hoàn Nhan Nghĩa, bấy giờ Hoàn Nhan Quyến Hi đã về phủ của mình, cơn thịnh nộ trong lòng không biết xả vào đâu, nàng mới không có tâm tình gì đi ăn món dân dã, nàng thật sự rất muốn đánh bại Bố Uy, hắn cao ngạo lại không coi ai ra gì, vô số lần tổn thương Hoàn Nhan Quyến Hi, Hoàn Nhan Quyến Hi đã sớm tuyệt vọng.

Phân tình cảm trong lòng không cách nào xác định, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi biết, chỉ cần vừa đụng mặt Bố Uy, nàng lập tức sẽ không tự chủ được trở nên kích động, hay là đó là phản ứng từ sự hiếu thắng bẩm sinh của nàng, mà không liên quan đến yêu đương nhỉ?


Tàn Hương bị bệnh.

Từ đêm qua đã bắt đầu lên cơn sốt, vì ở thiên phòng không quen hay sao đó, trong đêm Tàn Hương tỉnh giấc mấy lần, ngồi trước cửa sổ, lệ rơi đầy mặt, bởi vậy mà nhiễm phong hàn.

Lúc này đã là buổi chiều, nhưng Tàn Hương vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, cảm thấy đầu óc mơ màng, trong mơ hết thảy đều là hình bóng Hoàn Nhan Quyến Hi, rõ rõ ràng ràng tới lui trong đầu, nghĩ đến chuyện hôm qua trong phòng Bích Xuân, Tàn Hương vừa thẹn vừa giận, nhiều lần ngẫm nghĩ, nàng từng nghĩ mọi chuyện đều do Bích Xuân làm, nhưng Tàn Hương lại rất nhanh xóa bỏ những suy nghĩ này. Tàn Hương là người lương thiện, nàng không muốn tin Bích Xuân mà mình vẫn xem như tỷ muội sẽ hại mình như vậy, nàng không tin.

Từ hôm qua đến giờ, Hoàn Nhan Quyến Hi trước sau không hề xuất hiện, Tàn Hương biết Quyến Hi giận nàng, nhưng nàng không tin từ giờ Quyến Hi sẽ thật sự không cần nàng. Có điều vừa nghĩ đến sẽ vì vậy mà mất đi Hoàn Nhan Quyến Hi, cả trái tim Tàn Hương đều thắt lại.

Sợ hãi!

Không phải sợ mất đi một vị Quận chúa cưng chiều mình, mà sợ mất đi Hoàn Nhan Quyến Hi. Tàn Hương yêu con người Hoàn Nhan Quyến Hi, chứ không phải thân phận Quận chúa của nàng, giả sử Quyến Hi chỉ là nữ hài bình thường, Tàn Hương vẫn sẽ yêu như trước không hề thay đổi.

Nhưng mà, dù cho Hoàn Nhan Quyến Hi sinh ra trong gia đình bình thường, nàng cũng sẽ tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường, trời sinh tâm tính kiêu ngạo, bất luận ở đâu đều sẽ làm nên đại sự.

Trong lúc Tàn Hương mơ màng chìm vào giấc ngủ, Nặc Nhã từng ghé qua. Nàng nhìn thấy sắc mặt Tàn Hương tái nhợt phủ kín chăn, cũng không quan tâm nàng ấy có phải bị bệnh hay không liền bỏ đi một mạch. Nặc Nhã thầm nghĩ, bệnh mới tốt đó, tốt nhất là bệnh đến chết luôn, nếu được, Nặc Nhã hận không thể mua chút thuốc độc cho Tàn Hương uống.

Hoàn Nhan Quyến Hi cúi đầu bước vào phòng, theo thói quen rất muốn gọi tên Tàn Hương, nghĩ đến chuyện không vui giữa hai người bèn thôi. Hôm qua nàng thả Tàn Hương ở thiên phòng không sai, có điều nàng nghĩ đến giờ Tàn Hương phải về lại phòng ngủ chính rồi chứ, bước vào đưa mắt nhìn, giường chiếu ngay ngắn chỉnh tề, không có vẻ như có người ngủ lại. Hoàn Nhan Quyến Hi có chút thất vọng, muốn đi tìm Tàn Hương, nhưng chân vừa bước ra đến cửa, lại nghĩ đến chuyện không vui hôm qua, không muốn gặp Tàn Hương nhanh như vậy, liền quay lại phòng ngủ. Hôm nay thật sự đã quá mệt mỏi, Hoàn Nhan Quyến Hi nằm lên giường rất nhanh đã thiếp đi.


Tàn Hương cảm thấy đầu mình càng lúc càng nóng, càng lúc càng hỗn loạn, lòng thầm nghĩ: Từ nay về sau có phải chỉ còn lại mình, chỉ còn lại một mình mình. . . . . 


Lúc Bích Xuân nhìn thấy đoàn xe ngựa từ từ chạy đến trước ca nhà, nụ cười tràn đầy trên mặt. Mắt mũi tươi cười, có chút làm bộ lại có chút nịnh nọt, nàng đúng thật đang rất cao hứng. Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên gặp mặt hoàng tộc nhà Hoàn Nhan mà.

Đổi lại là Đại Tống, nữ nhân muốn gặp gỡ một đám nam nhân, thế nào cũng phải mang khăn che mặt, nhưng đây là quan ngoại, đã không còn chú trọng nhiều như vậy nữa rồi.

Đoàn xe ngựa tiến vào từ cửa lớn phủ Hoàn Nhan Nghĩa, người của gia tộc Hoàn Nhan hầu như tất cả đều đưa ánh mắt tập trung lên người Bích Xuân. Trên người Bích Xuân mang theo nét đẹp đặc trưng của nữ nhân Giang Nam, nét đẹp này quả thật rất hấp dẫn người khác.

Trong mắt những người khác hầu như đều là tán thưởng, nhưng chỉ có Hoàn Nhan Nạp nhìn chăm chú Bích Xuân lộ ra vẻ kinh ngạc. Nữ nhân này. . . . . . Dường như đã từng quen biết, rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Nghe Hoàn Nhan Nghĩa nói, đây là Thất phu nhân của nó, vậy mình không có lý do gì gặp nàng ta mới đúng, nhưng giờ đây sao nhìn thế nào cũng quen mắt vậy chứ? Hoàn Nhan Nạp cứ nhìn Bích Xuân, mãi đến khi cỗ kiệu được khiêng qua bên người Bích Xuân, không nhìn thấy nàng nữa mới thôi.

Bích Xuân nghênh đón xong đám khách quý, liền chạy đến phòng bếp bắt đầu bận rộn. Tất cả món ăn nàng đều tranh thủ tự tay mình chế biến, điều này có thể bày tỏ thành ý.

Bích Xuân đứng trước dụng cụ làm bếp được xếp ngay ngắn, xắn ống tay áo chuẩn bị sẵn sàng, hoàn toàn mất hết hình tượng thục nữ. Tay cầm dao, Bích Xuân nhớ đến tình cảnh lúc mình còn làm thị nữ. Nhớ nàng Bích Xuân, không chỉ lên được sảnh đường xuống được phòng bếp, bất kể cầm kỳ thư họa hay là thổi lửa nấu cơm, không gì nàng không làm được.

Bên cạnh Bích Xuân đứng mấy nô bộc làm trợ thủ, chờ nghe Bích Xuân sai bảo, tấm thớt cũng có người nâng cách đó không xa, những người còn lại phụ trách đổi dao. Còn có vài nữ nhân đứng ở cửa, chuẩn bị dâng món ăn lên.

Trước tiên không kể đến canh vịt trời hầm, thịt dê nấu rượu, hoa sen thái lát, não cá chép ngâm rượu, bánh ngọt dầu mè hòa cùng mai ba ba, những món ăn thượng hng này sao có thể từ đôi bàn tay mảnh mai Bích Xuân mà làm được chứ, chỉ cần nhìn Bích Xuân dùng gia vị sẽ biết sao mùi vị đồ ăn nàng làm ra lại ngon đến như vậy.

Nàng dùng giấm, gọi là giấm Thần Tiên. Một đấu năm thăng gạo lứt ngâm trong bảy ngày, vo gạo thổi cơm, đợi sau khi nguội, dùng sáu cân đường, trộn đều vào cơm rồi bỏ vào vò, thêm vào ba đấu nước sông chảy từ thượng du xuống, lấy cành liễu sạch mỗi ngày sớm tối khuấy lên, ở chỗ cao thoáng gió tiến hành phơi nắng, đợi qua hết một tháng, giấm này mới xem như ủ ngon.

Lại nhìn gừng nàng dùng, trước hết cần ngâm nước đến khi mềm ra rồi mới xay nhuyễn, dùng tấm lụa sàng lọc phơi nắng thành bột, có vị gừng mà không có hình gừng.


"Nhị ca, vị cô nương xinh đẹp vừa nghênh đón ở cửa, thật sự là. . . . . . Phu nhân người vừa nạp à?" Tứ đệ của Hoàn Nhan Nghĩa nhẹ nhấp một ngụm trà.

"Đúng đó, sao hả?"

"Đẹp! Thật là đẹp như tiên nữ mà! Người ta nói Tàn Hương kia đẹp đến thế nào, ta đã gặp qua một lần, cũng chỉ yếu đuối mỏng manh như vậy, không giống vị phu nhân này của người, nhị ca không đơn giản nha."

Hoàn Nhan Tông Hàn ngồi bên cạnh không nhiều lời, hắn cũng không ưa mấy lời tđệ nói, làm huynh đệ, sao có quyền đánh giá phu nhân người ta thế này thế kia?

Hoàn Nhan Nghĩa lại không để bụng, có người khen ngợi lão bà của mình, hắn vui mừng còn không hết nữa là.

"Cơm nước khi nào thì xong? Bận rộn cả ngày hơi đói bụng ri." Hoàn Nhan Nạp mở lời trước.

"Lập tức xong ngay, lập tức xong ngay. Đợi chốc lát, đến ngay đến ngay." Hoàn Nhan Nghĩa vọt như làn khói đến phòng bếp thúc giục.

"Phu nhân, xong chưa vậy? Phụ hoàng ta có vẻ đói bụng rồi đó."

Cái bụng bự của Hoàn Nhan Nghĩa lắc lư, còn chưa thấy người trước đã thấy bụng.

Bích Xuân bận rộn đến mức trời đất xoay vòng, nghe thấy tiếng Hoàn Nhan Nghĩa thúc giục, Bích Xuân đáp lại: Xong ngay đây lập tức xong ngay, đừng vội!

Không lâu sau, tất cả món ăn đều đã dâng lên chỉnh tề, lúc tiệc rượu diễn ra được một nửa, Bích Xuân phục trang lộng lẫy tiến vào. Bích Xuân bây giờ và Bích Xuân vừa nãy bận rộn mù mịt trời đất, trên mặt một miếng hành lá, một lát gừng như hai người khác nhau.

Bích Xuân vừa làm cơm xong liền bỏ phòng bếp chạy đi thay y phục, bản thân ăn diện đến hơn cả Quý phi rồi mới đến sảnh đường.

"Hôm nay thiếp làm cơm có hợp khẩu vị không ạ? Đã để các vị đợi lâu, giờ lấy một chén rượu nhạt bồi tội với các vị." Nói xong liền nâng chén rượu lên, còn chưa kịp uống, đã bị Tứ Hoàng tử ngăn lại. "Thất phu nhân nói gì vậy, cơm nước tất nhiên là mỹ vị ngon miệng, nhưng chuyện đợi lâu cũng không cần tiếp rượu. Vì món ngon này, đợi thêm mấy canh giờ chúng ta cũng sẵn lòng mà."

Bích Xuân mỉm cười nhìn các vị đang ngồi, lúc ánh mắt nàng lướt qua từng người, trong đầu đều dần hiện ra ý nghĩ không giống nhau. Ánh mắt dừng trên người Hoàn Nhan Nghĩa, Bích Xuân nhớ lại sau khi hắn cởi sạch y phục bụng lớn ưỡn tròn ra, hệt như nữ nhân đang mang thai; ánh mắt dừng đến Bố Uy, nàng bắt gặp ánh mắt như chim ưng của Bố Uy dồn ép nàng, ánh mắt này có thể nhìn thấu mọi chuyện. Bích Xuân lại nhớ đến đêm qua lúc ở trong khuê phòng hàn huyên với Bố Uy, khoảnh khắc động lòng lúc Bố Uy dùng tay nâng cằm nàng lên; lúc ánh mắt dừng lại trên người chủ vị Hoàn Nhan Nạp, Bích Xuân chỉ tự nhủ một câu: Hôm nay, phải thu phục lão già này.

"Bất luận nói thế nào, chén rượu này ta cũng phải tiếp." Bích Xuân vốn muốn nói thêm gì đó, chợt nghĩ ở đây không có phần nàng nói chuyện, vả lại nói nhiều mất hay, nàng nhất định phải nắm chắc chừng mực mới có thể giành được thành công. Thế là không nói hai lời, trước nâng cốc uống xong, sau đó n nụ cười nhàn nhạt rồi quay người rời đi.

Mọi người có chút bất ngờ nhìn Bích Xuân quay đi, cảm giác giống như một đóa hoa tươi nhất thời nở ra, lại bất chợt héo tàn, mọi người vẫn chưa xem đủ, nhưng Bích Xuân lại rời sân khấu, không khỏi làm lòng người có chút tiếc nuối.


Hoàn Nhan Quyến Hi rốt cuộc đã tỉnh ngủ, nhìn thấy bên ngoài sắc trời tối đen, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng, tưởng là nửa đêm, xoay người muốn ôm thân thể mảnh mai kia vào lòng, đột nhiên nhận ra giường chiếu hai bên trống trơn. Hoàn Nhan Quyến Hi đang buồn bực Tàn Hương nửa đêm không ngủ còn đi đâu, chợt nghĩ không đúng, Tàn Hương không hề ở phòng nàng, bây giờ cũng không phải là đêm khuya.

Tàn Hương đi đâu ri? Có gặp nguy hiểm không?

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Hoàn Nhan Quyến Hi, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, bò dậy vội vội vàng vàng đi về phía thiên phòng.

Nặc Nhã vẫn thủ bên ngoài, vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi tỉnh dậy, Nặc Nhã chạy theo: "Quận chúa, người dậy rồi. Ăn chút gì để ta bảo đầu bếp đi làm? Quận chúa. . . . . . Quận chúa. . . . . ."

Nặc Nhã gọi bao nhiêu cũng không gọi được Hoàn Nhan Quyến Hi quay lại. "Ngươi đây đợi ta, không cần theo ta nữa. Còn nữa, có phải Tàn Hương vẫn đang ở trong thiên phòng không?"

"Dạ,  đã ngủ cả ngày rồi, chắc là ở chỗ Bích Xuân vận động nhiều quá mệt quá đó."

Miệng nha đầu này thật sự là không tha cho ai mà. Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi khó coi, nhắc nhở nói: "Ngươi câm miệng cho ta, không có chỗ cho ngươi nói chuyện."

Nặc Nhã cũng không giận, bất kể Quận chúa mắng cũng được, đánh cũng được, đó là Quận chúa nàng yêu nhất. Con người đúng là hèn hạ, hèn hạ trên người Nặc Nhã càng nhiều hơn, đã bất kể tôn nghiêm gì đó. Nhưng Nặc Nhã như vậy, Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ không bao giờ thích.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7