Trang

27/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 43

Chương 43:


"Ta đến là muốn thương lượng với ngươi vài việc." Bố Uy nhanh chân bước vào, dứt khoát ngồi lên ghế tựa, tư thế rõ ràng đổi khách làm chủ, xem nơi này như nhà của mình.

Nếu đổi lại là một người nào khác, nhất định sẽ làm cho người ta vô cùng ác cảm, một tên đại nam nhân đến khuê phòng của nữ nhân không biết cẩn trọng, gian phòng của nữ nhân ai cũng bước vào được sao chứ? Nhưng mà siêu cấp tuấn tú như Bố Uy, phỏng chừng nữ nhân cũng sẽ không chán ghét đâu, ngược lại sẽ mong đợi hắn ngồi lâu thêm chút.

điều Bích Xuân không phải là nữ nhân bình thường, nàng cấp tốc đổi lại bộ dáng tươi cười thâm thúy, đôi tay ngọc thon dài mềm mại khẽ động đậy, kéo chăn ra, bên trong nàng chỉ mặc chiếc áo lụa nhạt màu hơi trong suốt hiện ra trước mặt Bố Uy.

Ánh mắt Bố Uy thoáng lộ vẻ đen tối, dù sao hắn cũng là một nam nhân, huống chi Bích Xuân lại xinh đẹp, quyến rũ như vậy.

"Chuyện gì, nói đi." Bích Xuân bước xuống giường, tùy tiện cầm một bộ y phục dày hơn khoác lên ngọc thể.

"Ta biết Thất phu nhân không phải là một nữ nhân tầm thường, ngươi lén lút đào tạo tâm phúc, bồi dưỡng vây cánh, cấu kết với tàn binh Đại Tống cách xa ngàn dặm ngoài kia, dùng sắc đẹp của mình liều chết trói buộc Hoàn Nhan Nghĩa để cầu che chở, chống đối với Hoàn Nhan Quyến Hi chờ mong nội chiến. . . . . . Ta biết ngươi còn có rất nhiều rất nhiều kế sách chưa dùng, mà ý tưởng vô tận của ngươi sẽ có thể định đoạt vận mệnh Đại Kim sau này."

Bích Xuân ngồi đối diện với Bố Uy, trên mặt còn mang theo nụ cười đoan trang, dè dặt, hoàn toàn không nhìn ra vẻ hứng thú hay chột dạ trên mặt nàng, nhưng nếu có thể mổ bụng Bích Xuân nhìn vào bên trong, lòng của nàng đã biến thành màu đỏ tía, hệt như củ cải tím.

"Ta nói không sai chứ?" Nụ cười của Bố Uy dần dần tắt ngấm, thay vào đó vẻ mặt chất vẫn ngày càng lạnh nhạt, có thể nói ra mấy lời này, trong lòng Bố Uy đã nắm chắc bảy phần. Chú ý, là chỉ có bảy phần, Bố Uy biết chút tình hình là không sai, nhưng phần nhiều là đang muốn gạ hỏi. Chỉ cần hắn nói đúng một nửa, chắc chắn Bích Xuân sẽ không ngồi yên.

"Theo ta được biết, Bố tướng quân thông minh tài trí, anh dũng hơn người, không giống người thường, nhưng hôm nay mấy lời ngài nói lại làm cho tiểu thiếp nghe xong không cách nào hiểu rõ. Gì mà tâm phúc, gì mà cấu kết? Ha ha. . . . . ." Tiếng cười của Bích Xuân vang vọng trong phòng, "Những lời này đối với ta mà nói sao lại xa lạ vậy chứ? Hình như là lần đầu ta nghe nói, ngài đây là đang nói ta sao?"

Con người đều là động vật có tình cảm, cho dù ngụy trang tốt đến đâu cũng khó có thể qua mắt gã thợ săn, huống chi Bích Xuân nàng là một nữ nhân, người ta nói nam nữ cách nhau nửa bầu trời, không phải sao? Người thông minh như nhau, nữ nhân thường không gạt được nam nhân.

"Nói như vậy, ta nói sai rồi sao? Vậy có cần gọi Toàn Tư đến thăm hỏi không đây?"

"Không cần!"

Phản ứng của Bích Xuân có phần bất ngờ và kích động quá mức, cứ vậy đã dễ như trở bàn tay bại lộ nhược điểm của bản thân, phòng tuyến trong lòng nàng ầm ầm sụp đổ, Bố Uy khẽ lộ ra nụ cười đắc thắng. Toàn Tư, là tâm phúc trung thành nhất của Bích Xuân.

Thật ra, Toàn Tư không hề phản bội Bích Xuân đến đầu quân Bố Uy, chẳng qua tai mắt của Bố Uy nhìn thấy Toàn Tư cứ trông ngóng trước cửa phủ Hoàn Nhan Quận chúa. Bích Xuân có thể cắt cử tai mắt, vậy Bố Uy đương nhiên cũng sẽ phái tai mắt đi. Bố Uy vẫn là dùng kế, để Bích Xuân không đánh mà khai.

"Nếu không cần, vậy. . . . . ."

"Nhiều lời vô ích, ngươi nói mục đích hôm nay ngươi đến là gì đi, ngươi muốn bảo ta giúp ngươi làm gì."

"Mục đích của chúng ta giống nhau, nếu ngươi không muốn bị ta lật tẩy, vậy thì chúng ta cùng bàn đại kế, hợp sức mà làm. . . . . . Để chúng ta cùng đoạt được vương quyền nhà Hoàn Nhan." Ánh mắt Bố Uy nhìn chăm chăm về phía trước, tay phải siết thành nắm đấm, nét mặt kiên quyết khiến người ta sợ hãi.

Bích Xuân ôm chặt y phục của mình, ngồi trên ghế nửa ngày không nói gì. Nàng không muốn bị người ta quản thúc.

"Thế nào?" Bố Uy đứng dậy bước về phía Bích Xuân, nhẹ nâng cằm nàng lên, cũng không quản động tác này có ám muội hay không.

Bố Uy thầm nghĩ, dù gì cũng là nữ nhân Hoàn Nhan Nghĩa chơi đùa, hắn đùa giỡn một chút thì có làm sao?

Bích Xuân từ từ giương tầm mắt lên, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tất cả tựa như là mơ, không chân thật chút nào.

"Ngươi muốn làm gì?" Bích Xuân thì thầm, gần như đã bị dung mạo Bố Uy thu phục. Nữ nhân Giang Nam dù cho từng gặp nam nhân, những nam nhân đó cũng đều mong manh yếu đuối hệt như thư sinh, mẫu nam nhân cao lớn oai phong, hào phóng dũng mãnh như Bố Uy vô cùng hiếm thấy, thật khó trách Hoàn Nhan Quyến Hi cảm mến Bố Uy, Bích Xuân cũng cảm thấy nam nhân trước mắt là nam nhân anh tuấn nhất, xuất sắc nhất nàng từng gặp. Sự bá đạo lộ ra từ từng lỗ chân lông trên người, ép thẳng đến lồng ngực Bích Xuân, Bích Xuân chỉ bó tay nghe trái tim thình thịch nhảy loạn.

"Thật ra. . . . . ." Tay Bố Uy cố ý dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra ánh sáng như lang sói, "Dung mạo ngươi thật không tệ, cùng Hoàn Nhan Nghĩa đúng là lãng phí mà."

Bích Xuân nhướng mày nở nụ cười, dùng tay kéo tay Bố Uy ra, "Xin ngươi đừng nói lung tung nữa được không, dù sao ta cũng là Thất phu nhân của hắn, không được đội nón xanh cho tướng công của ta, điểm lễ nghĩa phụ nhân này ta vẫn hiểu rõ." Bích Xuân đứng lên lạt mềm buộc chặt, "Vậy ớc đu tiên ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn cưới Hoàn Nhan Quyến Hi."

Tâm tư Bích Xuân từ từ trở lại hiện thực, thân thể đang ngồi trên ghế mây ở hành lang cũng dần mệt mỏi, người dần dần mơ hồ muốn ngủ, buổi trưa vì bận rộn chuẩn bị cơm nước không hề nghỉ ngơi, bấy giờ vừa qua giữa trưa, nàng cảm thấy vừa mệt lại vừa mỏi. Có điều vẫn chưa ngủ được, nàng từ ghế dài ngồi dậy, bước về phía sau Trì Nhiên điện, kiểm tra trong ngoài một lượt không có vấn đề gì xong, nàng đứng trước một vùng hoa mạn đà la tuyết trắng, yên lặng suy nghĩ.

Mục tiêu đầu tiên của Bố Uy là muốn cưới Hoàn Nhan Quyến Hi, mục tiêu đầu tiên của Bích Xuân cũng là muốn để Bố Uy cưới Hoàn Nhan Quyến Hi, có thể nói ý nghĩ của Bố Uy và Bích Xuân không hẹn mà gặp.

Trên trường đấu, Hoàn Nhan Quyến Hi theo sát phía sau Bố Uy, lao như bay, tay Hoàn Nhan Quyến Hi nắm chặt cung tên, luôn sẵn sàng ngắm bắn, tuy nói Hoàn Nhan Quyến Hi cả ngày đều không có tinh thần, nhưng giờ đây nàng rất hăng hái, sức lực của nàng trỗi dậy theo sự xuất hiện của Bố Uy, chờ đợi bộc phát. Hễ là nơi nào có Bố Uy, Hoàn Nhan Quyến Hi đều sẵn lòng dốc cạn sức lực cùng hắn đánh đến sống chết, đây là biểu hiện "vẫn còn yêu", hay duyên cớ là vì Tàn Hương? Chính Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không biết . Không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, Hoàn Nhan Quyến Hi giương cung liền phóng ra ba mũi tên, tất cả đều trúng, có binh lính phụ trách thu thập con mồi Quận chúa săn được.

Bấy giờ Hoàn Nhan Quyến Hi và Bố Uy đã cưỡi ngựa bỏ rất xa đoàn người, chỉ có Hoàn Nhan Tông Hàn còn có thể miễn cưỡng theo sau, nhưng cũng kéo ra khoảng cách vô cùng xa xôi.

Đôi môi mỏng của Bố Uy mím lại, gương mặt mang theo nụ cười hờ hững, giơ tay, tên nháy mắt bay ra, bốn con thú ngã xuống, Bố Uy khẽ liếc mắt về phía sau, xác định Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy ánh mắt của hắn rồi, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Hoàn Nhan Quyến Hi đương nhiên sẽ không yếu thế, mấy mũi tên hạ xuống, hai người càng không phân thắng thua.

Thời gian thi đấu buổi chiều trôi qua rất nhanh, chiến công của Hoàn Nhan Quyến Hi và Bố Uy không phân cao thấp, mặt trời đã xuống núi, cũng đã quá mệt, Hoàn Nhan Nạp phân phó thu binh.

Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ săn được vài con mồi ở trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi và Bố Uy liền có vẻ rất đáng thương, Hoàn Nhan Quyến Hi biết mình rất khó săn được nhiều hơn Bố Uy, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, bởi vì chiến công của nàng chính là đại diện cho chiến công của hoàng tộc Đại Kim.

Buổi sáng tâm trạng Hoàn Nhan Quyến Hi không tốt, hầu như không hề tham gia săn bắn, còn Bố Uy buổi chiều mới đến, đương nhiên chiến công cũng bắt đầu tính từ sau giờ ngọ. Nhưng chiến công nửa ngày của hai người rõ ràng hơn hẳn chiến công cả ngày của mấy hoàng tộc khác.

Săn cả ngày cũng không bằng nửa ngày, nếu không có Hoàn Nhan Quyến Hi, vậy gia tộc Hoàn Nhan sẽ phải bẽ mặt trước Bố Uy rồi.

Nhưng qua tính toán, số lượng săn được của Bố Uy so với Hoàn Nhan Quyến Hi hơn một con. Chỉ chênh nhau một con, làm Hoàn Nhan Quyến Hi phẫn nộ, nàng không hề thể hiện sự phẫn nộ này ra ngoài, chỉ lạnh lùng liếc Bố Uy sau đó quay đầu bỏ đi.

Hoàn Nhan Nạp nhìn thấy kết quả thế này, không khỏi nhíu mày, muốn nói gì đó lại không tiện nói trước mặt Bố Uy. Hoàn Nhan Nạp thầm nghĩ: Lẽ nào gia tộc Hoàn Nhan ngoại trừ Quyến Hi đều là phế vật à? Sao lại kém xa Bố Uy vậy chứ? Nếu có thể gả Hoàn Nhan Quyến Hi cho Bố Uy, thu lấy tâm Bố Uy cũng tốt. Nếu không thể thông gia, vậy Bố Uy chính là chướng ngại lớn nhất của Hoàn Nhan Nạp sau khi trăm tuổi.

Các hoàng tử đều nhận ra tâm tình lão tử mình không tốt, Hoàn Nhan Nghĩa giải hòa nói: "Phụ hoàng, các vị hoàng tử, nội nhân của ta ở nhà đã chuẩn bị xong đồ nhắm, cung thỉnh đến đó nếm thử một phen."

Hoàn Nhan Nạp ồm ồm nói: "Lão nhị đã có lòng, cùng đến nếm thử đi!" Giọng của ông rõ ràng đang nén giận, ông đối với mấy đứa con trai của mình đều bất mãn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7