Chương 43:
Chu Mân cười nói: "Em gái ơi, dù ở chỗ chúng ta không tuyển người, mấy tiệm khác cũng sẽ tuyển thôi mà."
Chu Mân nói không sai, cho dù ở đây có tuyển người hay không, muốn làm gà thì thiếu gì chỗ. Đa số bọn họ đều từ quê lên, có người còn là hoàng hoa đại khuê nữ*, nhưng phải nuôi gia đình tựa như Hải Linh; có người trong nhà còn có chồng làm ruộng, dăm ba đứa con, cha mẹ chồng lớn tuổi. . . . . . Ở vùng nông thôn xa xôi, nếu chỉ trồng lương thực, không trồng cây công nghiệp, cả gia đình lớn như vậy, mỗi năm cũng chỉ thu nhập trên dưới một vạn tệ.
*Con gái mới lớn, chưa chồng bắt nguồn từ một điển tích của Trung Quốc.
Một vạn tệ, đối với xã hội hiện nay mà nói có nghĩa lý gì chứ? Chẳng là cái thá gì. Khi mà không đủ cơm ăn, không được đi học, bàn quái gì đến tôn nghiêm, cần cóc gì sạch sẽ nữa.
Điểm này, Hải Linh hiểu. Nếu có thể cho cô lựa chọn lại lần nữa, cô tình nguyện đi làm việc chân tay. Có bao nhiêu sức thì kiếm bấy nhiêu tiền. Dù có thể cô làm đến ba mươi tuổi vẫn chưa mua nổi nhà. Nhưng đó chính là số mệnh của Hải Hoa mà. Ai bảo nhà bọn họ nghèo chứ? Bản thân Hải Hoa cũng không biết phấn đấu, chỉ có thể cưới vợ trễ mấy năm thôi.
Giờ đây cô đã giẫm đạp lên bản thân mình, nhà mua xong rồi, dâu cưới được rồi, thái độ người trong nhà đối với cô lại càng khác trước. Là cô khiến cha mẹ trở thành trò cười của xóm làng, mà cô, thì lại trở thành vết nhơ của dòng họ.
Quả thật tất cả những người phụ nữ bị hãm sâu vào chốn này ai ai cũng có nỗi khổ riêng, nhưng Hải Linh không muốn nắm giữ những bi kịch này vào tay mình nữa. Giống như nhìn thấy cuộc sống chính cô từng trải qua, chiếu đi chiếu lại.
"Tiểu Đinh? Mấy hôm nay tâm trạng tốt vậy? Có phải có chuyện gì vui không hả?"
Tan làm, đồng nghiệp bên cạnh vừa dọn đồ vừa chọc ghẹo Đinh Nghệ, kéo cả Lưu Tử Minh phía đối diện cũng nhìn sang.
"Có bạn trai rồi?" Đồng nghiệp bên cạnh thật thích ghẹo Đinh Nghệ.
"Không có," Đinh Nghệ trịnh trọng phản bác, "Bạn trai đâu ra."
"Nè nè nè ~" đồng nghiệp hướng về phía Lưu Tử Minh đang dán mắt nhìn Đinh Nghệ, cười một cái, "Tổ trưởng, anh phải coi chừng, hai ngày trước cái cậu Tiểu Triệu ở phòng thương mại điện tử đó. . . . . . Có phải họ Triệu không ta, hình như vậy. . . . . . Cậu ta ấy vậy mà qua đây trêu ghẹo Tiểu Đinh đó, anh có quản không đây?"
"Tất nhiên phải quản chặt ha," Lưu Tử Minh ném linh kiện đang cầm trong tay lên bàn, "Đám người này, muốn hái trộm "đóa hoa" trong phòng chúng ta mà!"
"Đúng vậy!" Người đồng nghiệp kia càng nói càng hăng, "Tổ trưởng vậy anh cố gắng hơn đi chứ, giữ chắc "đóa hoa" trong phòng chúng ta!"
"Đúng! Tôi cố lên!" Lưu Tử Minh nói rồi nhìn qua Đinh Nghệ giây lát.
Vẻ mặt Đinh Nghệ vẫn đầy nghiêm túc nói: "Hai người đừng nói lung tung nữa, tôi còn không biết ai là Tiểu Triệu. Đi trước đây, ngày mai gặp."
Đang là giờ tan tầm cao điểm, mỗi chuyến thang máy đều chật như nêm. Cũng chẳng biết chủ đầu tư tòa nhà văn phòng này nghĩ thế nào, một tòa nhà khổng lồ như vậy, chỉ có ba cái thang máy bé xíu, mỗi lần đi làm hay tan ca đều là cảnh như tị nạn, một con kiến cũng không chui lọt.
"Tiểu Đinh!"
Đinh Nghệ quay đầu nhìn lại, là Lưu Tử Minh.
"Tôi đi thang bộ chung với em nhé." Lưu Tử Minh cười nói.
"Anh chắc chứ?" Đinh Nghệ vừa đi phía trước anh ta vừa hỏi, "Mười hai tầng đó."
Cô đi nổi, là bởi vì cơ thể cô khá tốt, cũng đã quen rồi, vậy nên dù mang giày gót vừa, cũng có thể dễ dàng đi bộ xuống lối thoát hiểm.
"Em còn được, sao tôi không được?" Lưu Tử Minh vẫn cười, "Em đi nổi, một người đàn ông như tôi chắc chắn phải thong thả hơn rồi."
"Vâng. Vậy đi thôi." Đinh Nghệ thờ ơ trả lời một câu.
Lưu Tử Minh cố ý nối gót theo sau cô. Đinh Nghệ mặc áo sơ mi không tay phối với quần ống rộng, rất thư thái, chỉ có phần eo phác họa ra đường cong tinh tế. Cô thoạt trông mảnh mai, nhưng bước chân xuống lầu lại như nổi gió, vô cùng nhanh nhẹn, cũng không giống một số cô gái chân cứ như bị vòng kiềng.
Lưu Tử Minh cũng mặc kệ con gái khi xuống cầu thang chân cứ như vòng kiềng là vì sợ bước hụt, anh chỉ cảm thấy "tự hào", Đinh Nghệ thật là xinh đẹp. Vừa xinh đẹp lại nhanh nhẹn, ung dung bước nhanh xuống lầu hơn hẳn khối tên đàn ông.
Đến tầng trệt, Lưu Tử Minh đã thấm mệt. Đinh Nghệ không đỏ mặt, không thở dốc, mỉm cười nói tạm biệt với anh ta: "Vậy tôi đi trước đây, bái bai."
Đinh Nghệ vừa đi, vừa ngẫm nghĩ có nên đến chỗ Hải Linh giúp một tay không. Mấy ngày nay phòng R&D bắt đầu thử nghiệm sản phẩm mới, cô tăng ca suốt mấy ngày, về nhà là lăn ra ngủ, không có thời gian đến chỗ Hải Linh.
Đứng đợi xe buýt ở trạm, xe về nhà là tuyến 304, đến chỗ Hải Linh là 513.
304 đến trước, Đinh Nghệ chân như rót chì, không hề nhúc nhích. Không muốn lên.
Ngó qua đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt cô:
"Tiểu Đinh? Còn chưa về hả?"
Đinh Nghệ ngẩng đầu nhìn, là Lưu Tử Minh.
Cô đáp: "Xe vẫn chưa đến."
"Giờ xe chật ních, không chừng em phải đợi mấy chuyến, tôi tiễn em nhé. Đi đâu vậy?"
"Không cần đâu, tôi đơi thêm chút nữa là được." Đinh Nghệ nói.
"Em nói em đi đâu đi!" Lưu Tử Minh rất cố chấp.
Đinh Nghệ nhìn thấy một hàng dài xe buýt phía sau đều đang đợi Lưu Tử Minh nhường đường, đành phải nói: "Phổ Nam bên kia."
"Đúng lúc, tôi phải qua bên kia có việc, lên đây đi." Lưu Tử Minh mở cửa xe.
Đinh Nghệ mơ mơ hồ hồ có thể cảm giác được Lưu Tử Minh quan tâm vượt quá quan hệ đồng nghiệp, thế nhưng người ta biểu hiện mập mờ, cô cũng không tiện từ chối thẳng, đành phải ứng phó như vậy thôi.
Tình hình giao thông không tốt, Lưu Tử Minh tập trung tinh thần lái xe, chỉ sợ đụng phải người ta. Đinh Nghệ thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cứ cho tôi xuống đây đi, làm phiền anh rồi." Đinh Nghệ nói.
"Khách sáo với tôi làm gì —— em đến đây, làm móng à?" Lưu Tử Minh nhìn sơ qua đầu phố nhỏ.
"Không phải, đến tìm người. Cảm ơn ạ, ngày mai mời anh đi uống trà chiều."
Trong khi nói chuyện, Đinh Nghệ không để ý đầu phố có một cô gái, lẳng lặng đứng đó nhìn cô và Lưu Tử Minh.
Đinh Nghệ xoay người đi về phía con phố nhỏ, vừa mới đầu cũng chỉ bước nhanh, sau đó trực tiếp sải thẳng chân, lao đi.
Hải Linh đang cúi đầu làm móng ngẩng lên nhìn, thấy là Đinh Nghệ, không nói tiếng nào lại quay đầu làm chuyện của mình. Đinh Nghệ bỏ túi xuống, lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh làm trợ thủ cho cô.
"Cần nước ấm hả?" Hải Linh vừa đứng lên, cô liền vội vàng hỏi.
Hải Linh lại bất chợt nhăn mặt, tay chống hông suýt chút nữa ngã xuống.
Đinh Nghệ vội đỡ lấy cô, cuống cuồng hỏi: "Chị sao vậy?"
"Đau. . . . . ." Môi cô dần tái đi, dựa vào Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ chưa bao giờ thấy cô đau đến vậy. Móng tay mới làm một nửa, vị khách đó cũng bị Hai Linh dọa hết hồn.
"Móng của tôi làm sao bây giờ?"
"Không sao đâu. . . . . . Thật ngại quá, để tôi làm cho xong cái này."
Qua mấy phút, Hải Linh gắng gượng rời khỏi vòng tay Đinh Nghệ, lại ngồi lại trên ghế bệt, cầm mười ngón tay cô gái tỉ mỉ vẽ cho xong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét