Trang

20/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 44

    Chương 44:


    Mặt Hải Linh tái nhợt, đã vẽ xong mười ngón tay cho cô gái.

    Trong suốt quá trình này, Đinh Nghệ ra ngoài treo bảng "Bổn tiệm tạm nghỉ", sau đó đứng ngồi không yên nhắc lại đến mấy lần: "Em cùng chị đến bệnh viện nha?" 

    Hải Linh lắc đầu. 

    Đinh Nghệ đành phải tự lên mạng tra. Bệnh về cột sống? Bệnh thận còn cả. . . . . . Bệnh phụ khoa? Cô mím mím môi, đang lên Wechat tìm kiếm bệnh viện gần đây, muốn xem thử phòng cấp cứu nào vừa gần vừa có tiếng. 

    Cô gái đi rồi, Hải Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc, Đinh Nghệ không nhịn được nói: "Đừng dọn nữa, đến bệnh viện."

    "Tôi không sao. . . . . ." Hải Linh cúi đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt.

    "Có phải dạo này chị cũng hay bị như vậy không? Nếu chỉ đau bình thường còn tạm được, đã đau thành thế này rồi còn không đến bệnh viện kiểm tra, chị đây là. . . . . ." Đinh Nghệ đang nói rất hăng, đến đoạn này đột nhiên khựng lại, tuy nhiên tiếp đó vẫn nói thêm: ". . . . . . Đây là đang cố tình để người khác lo lắng." 

    Hải Linh giống như bị cô dọa đến sững sờ, nhưng vẫn đặt hộp sơn móng tay xuống rồi cởi tạp dề nói: "Đau thắt lưng thôi mà, nhịn một chút là hết. Mấy hôm nay có hơi vất vả."

    "Bình thường người ta sẽ không đau thành như vậy," Đinh Nghệ cố chấp nhìn cô, "Theo em đến bệnh viện."

    "Không muốn đến bệnh viện." Hải Linh cũng rất cố chấp.

    "Vậy giờ chị có đau không?" Đinh Nghệ nghiêm túc nhìn cô.

    "Không đau lắm," Hải Linh đỡ eo đi về phía phòng trực, "Nghỉ một chút là tốt thôi." 

    Dòng cảm xúc của Đinh Nghệ chưa bao giờ bị khơi dậy quá lớn, nhưng giờ cô đang vô cùng tức giận. Trải qua chuyện lúc trước, cô đã hiểu rõ, Hải Linh chẳng qua nhìn bề ngoài nhu nhược, thật ra bên trong vô cùng cứng cỏi.

    Nhưng hiện giờ, Đinh Nghệ chỉ có thể cứng hơn cô ấy. Bằng không lúc cô không ở đây, Hải Linh thà chịu đựng cũng sẽ không tự đến bệnh viện. Cách cô ấy tiết kiệm khiến Đinh Nghệ tức điên. Đây là đang mang thân thể mình ra đùa giỡn!

    "Đi theo em." Đinh Nghệ nắm lấy cổ tay cô đi ra ngoài.

    "Nậy cảo mé á? (Cô làm gì vậy?) Tôi không đi!" 

    Hải Linh cũng tức giận, cố vùng khỏi tay Đinh Nghệ. Khoảng thời gian này cô thường xuyên đau lưng, mặc dù so với trước đây nghiêm trọng hơn chút, nhưng còn chịu đựng được. Cô rất hiếm khi đến bệnh viện, mỗi năm ngoại trừ một lần khám phụ khoa, có bệnh gì cũng tự ý uống thuốc.

    Đinh Nghệ bàng hoàng nhìn cô. 

    Đôi mắt kia vẫn mãi trong suốt tận đáy như vậy, nhưng càng như vậy, Hải Linh lại càng không muốn đối mặt với cô.

    "Đến bệnh viện là phải tiêu tiền. . . . . . Cô biết không hả!" 

    Hải Linh đột nhiên trực trào nước mắt, làm cho Đinh Nghệ vô cùng xót xa, vừa rồi cô đã rất hung dữ.

    "Trước đây tôi đều chịu đựng được, cũng đâu có chết!" 

    Đây là lần đầu tiên Hải Linh lộ ra vẻ mất kiểm soát như vậy trước mặt Đinh Nghệ.

    "Cô mắc gì phải quản, mắc gì phải rống! Cô cũng chẳng là gì của tôi, liên quan gì đến cô chứ!" Hải Linh nói rồi lau qua loa nước mắt trên mặt, mở cửa tiệm nhìn xuống đất: "Chơi đủ rồi thì về nhà đi."

    Âm lượng cô tức giận đối với Đinh Nghệ mà nói, căn bản không được tính là "rống" —— so với người phương bắc như Đinh Nghệ, đương nhiên không sánh nổi.

    Nhưng người vẫn luôn cư xử dịu dàng như Hải Linh, đột nhiên động một cái giận đến như vậy, vẫn dọa Đinh Nghệ hết hồn.

    Cửa vừa mở ra, tiếng huyên náo trong cảnh xa hoa rực rỡ liền vây lấy họ.Người qua kẻ lại bên ngoài không ai chú ý đến hai cô gái đang giằng co.

    Hải Linh vẫn tiếp tục cúi đầu, tay đang đẩy cửa kính khẽ run lên. Đinh Nghệ bất an xoắn góc áo. Lời Hải Linh vừa nói, là có ý gì? Rốt cuộc là Hải Linh muốn đuổi cô đi? Hay là. . . . . . Đang giận dỗi?

    Nhớ lại dáng vẻ cô ấy hôm nay lạnh nhạt khác thường, Đinh Nghệ cắn cắn môi. Cô đưa tay đóng cửa lại, tiếng ồn ào lại lần nữa bị ngăn cách, thế giới tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại hai người họ.

    Đinh Nghệ tiến về phía trước, Hải Linh lui về phía sau. Một tay khác của cô vẫn đỡ lấy thắt lưng, cuối cùng tựa vào góc tường.

    "Còn chưa chơi đủ à?" 

    Nhìn Đinh Nghệ dần áp sát, Hải Linh trái lại bình tĩnh hơn. Tuổi trẻ đơn thuần thật sự rất tốt, có thể tùy ý bắt đầu một chuyện đã định sẵn không có kết quả.

    "Cả đời cũng không đủ." Đinh Nghệ khẽ nói xong, cúi đầu hôn lên môi mềm của Hải Linh.

    Thấy chưa, người trẻ tuổi, lúc nào cũng thích treo chữ "cả đời" bên miệng. Cô biết "cả đời" mang ý nghĩa thế nào sao? "Cả đời" của cô mới qua được bao lâu chứ?

    Nhưng dù nghĩ như vậy, Hải Linh vẫn vô thức đáp lại. Đinh Nghệ rất dịu dàng, cô cũng dịu dàng đáp lại.

    "Em thích chị, sao chị không chịu tin vậy." Đinh Nghệ ôm cô nói.

     "Thích của em lại được bao lâu?" Hải Linh nhìn cô. 

    Đinh Nghệ ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô: "Chị không thử thì sao biết em sẽ thích chị được bao lâu."

    "Nếu thật sự thử rồi, làm sao tôi quay lại." Giọng Hải Linh khàn đi.

    "Vậy thì không quay lại nữa. Dù thế nào em cũng ở bên chị." Đinh Nghệ thì thầm.

    "Cô thật sự thích con gái sao?" Hải Linh hỏi một câu không đầu không đuôi, làm cho Đinh Nghệ ngây người.

    "Bản thân em cảm thấy vậy." Đinh Nghệ thành thật nói. 

    Hóa ra là "bản thân cảm thấy" thôi. Nếu chuyện này mà bị người khác đánh giá, vậy không phải rối tung lên rồi. 

    "Vậy sao . . . . . . cô không thích bạn cùng phòng của cô? Đồng nghiệp của cô cũng đâu tệ lắm." 

    Hôm nay Hải Linh bị gì mà nói chuyện xóc xỉa vậy chứ? Đinh Nghệ lại ngây ra: "Sao em nhất định phải thích bọn họ?" 

    Hải Linh cúi đầu: "Bởi vì bọn họ rất hợp với cô."

    Đinh Nghệ cáu đến mắc cười, môi son bất giác cong cong: "Hợp hay không hợp, sao chị biết được?"

    "Hôm nay tôi lại thấy nữa rồi," Hải Linh rũ mắt nói, "Rất đẹp trai. Xe cũng đẹp."

    Đinh Nghệ ôm cô, trong lòng mềm nhũn: "Em không thích đẹp trai, em thích xinh gái." 

    Hải Linh gật đầu: "Ờ." 

    "Vậy chị. . . . . . Chấp nhận em chưa?" Đinh Nghệ nhìn cô chăm chú.

    Hải Linh không nói lời nào, Đinh Nghệ nâng lên cằm cô lên, cô cũng ôm lấy Đinh Nghệ, thật chặt.

    Dù cho là con đường sai lầm, cô cũng đã vui quên lối về rồi.

    Nghiêm Tiểu Đình từ trong hẻm đi ra, vừa đi vừa hát. Bà chủ Chu đã quy định, ca đêm bắt đầu lúc chín giờ. Dù cho không có khách, cũng có lương cơ bản, chỉ mong hôm nay có thể gặp được khách quen trước kia.

    Bên trong rõ ràng vẫn còn ánh đèn, vậy mà cửa kính lại bị khóa. Nghiêm Tiểu Đình lấy làm lạ, dán lên cửa kính nhìn vào. Vừa nhìn một cái, cô liền bị dọa nhảy dựng. 

    Một cô gái cao ráo, đang đè Hải Linh lên tường, hai người đó. . . . . . Đang hôn nhau?

    Oẹ, còn chuyên tâm tới vậy, buồn nôn quá đi chứ? Có điều Hải Linh này hình như có quan hệ với bà chủ Chu, Nghiêm Tiểu Đình cố nén buồn nôn đứng trước cửa, định đợi bọn họ hôn xong mới gõ cửa.

    Cô nàng Hải Linh này, hóa ra cũng tiếp khách à, còn tiếp khách nữ cơ. Cô nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7